“Chỉ nhìn hình ảnh thôi, ta cũng không biết được”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu trước ánh mắt của hai người họ.
“Ta nghĩ chắc là Liễu Dật đấy”, Tiểu Linh Oa trầm giọng: “Giống hệt nhau thế này cơ mà”.
“Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn, rất nhiều người giống nhau”, Diệp Thành lãnh đạm nói: “Lúc đi tìm ta cũng đã thấy rất nhiều ví dụ như thế này, tới nơi lại chỉ mừng hụt”.
“Trời cao phù hộ, mong sẽ là Liễu Dật chuyển kiếp”, Man Sơn hít sâu một hơi.
“Không ngờ lại là Thái Cực Chân Thể”, tu sĩ khắp nơi cũng đang bàn luận, giọng điệu hầu hết đều là kinh ngạc: “Sao Thái Thanh Cung cũng truy nã cả hắn thế, hơn nữa tiền thưởng còn không ít hơn Bá Vương Long”.
“Điều này thì ngươi không biết rồi!”, có lão đạo biết chuyện vuốt râu kể lại: “Khi Thái Cực Chân Thể tiến cấp đến Chuẩn Thánh, trưởng lão của Thái Thanh Cung âm thầm đánh lén suýt thì khiến hắn tử vong, lần này Thái Cực Chân Thể đã bình phục sao có thể để yên? Hắn đã tiêu diệt kẻ đánh lén đó nên mới bị Thái Thanh Cung truy sát, những kẻ được phái đi phần lớn đều đã chết, sự việc đại khái là như vậy đấy”.
“Nếu vậy thì là do Thái Thanh Cung đáng đời”, không ít người bật cười, ai cũng cười sảng khoái: “Ngày thường chuyên đi đàn áp bóc lột mọi người, cũng nên cho chúng chịu chút khổ đau đi”.
“Ngươi nghĩ liệu năm người bị truy nã này có phải cùng một nhóm không?”, có người sờ cằm: “Quá trùng hợp, đều có liên quan đến Thái Thanh Cung, hơn nữa động tĩnh còn không hề nhỏ”.
“Có khả năng này”, rất nhiều người đều nói với giọng ý tứ: “Chắc là đã lên kế hoạch từ trước”.
“Nếu thật sự là vậy thì Thái Thanh Cung đúng là đi đời rồi”, tứ phương lại vang lên những tiếng nói vui vẻ, sảng khoái: “Một Hoang Cổ Thánh Thể, một Bá Vương Long, một Man thể, một con lừa mang huyết mạch Kì Lân, bây giờ lại thêm một Thái Cực Chân Thể, Thái Thanh Cung ngủ ngon được mới lạ”.
Giữa những tiếng thảo luận của mọi người, Diệp Thành quay người đi vào cổ thành, Tiểu Linh Oa và Man Sơn cũng lập tức theo sau.
Lại là một cổ thành phồn hoa, những người ra vào nơi này đều là tu sĩ, trong bóng tối ẩn chứa rất nhiều khí tức không thể nắm bắt, không chỉ có Thánh Nhân mà còn có cả Chuẩn Thánh Vương, đều là cao thủ của Thái Thanh Cung.
Diệp Thành sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá cố gắng thôi diễn, chừng ba đến năm giây sau hắn mới tiếc nuối thu hồi thần thông, tuy cổ thành này lớn, dân số cũng không dưới ba trăm nghìn người nhưng lại không có người chuyển kiếp.
“Nghỉ ngơi một lát vậy!”
Diệp Thành lắc đầu bất lực, nhưng khi quay người, khoé miệng hắn lại trào máu.
Dù hắn đã cố hết sức che giấu nhưng vẫn bị Tiểu Linh Oa và Man Sơn nhìn thấy, họ rất dễ dàng đoán ra được là sức mạnh nào đang hành hạ Diệp Thành, ngoài thiên khiển đáng chết kia thì còn có thể là ai nữa?
Sự thật đúng như họ nghĩ, thiên khiển lại ập đến, mà lần này còn cực kỳ ác liệt, ác liệt đến mức Diệp Thành đành phải tạm thời ngừng tìm kiếm người chuyển kiếp, lựa chọn nghỉ ngơi.
Hai người không nói nhiều mà chỉ theo sát Diệp Thành, sắc mặt không tốt lắm, chỉ có Kì Vương là không biết gì, vẫn ngúng nguẩy lắc đuôi nhìn tới nhìn lui, rất bất cần đời.
Không lâu sau, cả bốn dừng lại trong một khu vườn yên tĩnh, bỏ ra mười nghìn nguyên thạch để thuê nó.
Đi vào khu vườn nhỏ, Diệp Thành đi thẳng vào phòng sau đó đóng cửa lại, còn tế ra kết giới.
Thấy vậy, Tiểu Linh Oa và Man Sơn cũng không nhàn rỗi, thi triển bí thuật thần thông thiết lập kết giới mạnh hơn, bao phủ toàn bộ khu vườn nhỏ đề phòng kẻ mạnh của Thái Thanh Cung ẩn nấp trong thành phát hiện.
Trong phòng, Diệp Thành đã nôn ra máu, lảo đảo khuỵu xuống đất, ôm đầu rên rỉ đau đớn, toàn thân hắn lúc này đã toàn sấm sét thiên khiển, chúng điên cuồng phá huỷ lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài và linh hồn ở nơi sâu trong nguyên thần của hắn.
Không chỉ vậy, Chu Thiên Diễn Hoá còn phản phệ, Ma đạo, Phật đạo lại làm loạn, đan xen cùng với rất nhiều sức mạnh, nhảy múa cùng với thiên khiển, cắn nuốt khí huyết và sự sống của hắn, hành hạ hắn thương tích đầy mình.
Bên ngoài phòng, Tiểu Linh Oa và Man Sơn đi qua đi lại, thi thoảng lại lo lắng nhìn vào phòng, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang ôm đầu quỳ trên đất, khẽ cất tiếng kêu đau xuyên qua bức tường.
Khu vườn nhỏ chìm vào yên tĩnh, tiếng kêu đau của Diệp Thành ngừng lại, hắn khoanh chân ngồi xếp bằng, toàn thân đẫm máu.
Cứ thế ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau, ba ngày trôi qua, mọi chuyện đều yên bình.
Mãi đến rạng sáng ngày thứ tư, Kì Vương rong chơi bên ngoài ba ngày mới chạy về, khắp người toàn là vết thương, có vẻ đã đánh nhau cùng ai đó, hơn nữa còn bị đánh không nhẹ.
Tiểu Linh Oa và Man Sơn đều nhìn nó, không biết vì sao thấy Kì Vương bị đánh bước đi khập khiễng thế này, trong lòng hai người lại có cảm giác sung sướng khó hiểu, suýt thì bật cười thành tiếng.