Tiên Võ Đế Vương

Chương 2014: Nhược Thiên Chu Tước? 



Lại là một đêm thăm thẳm, Diệp Thành đáp xuống một dãy núi, hái được một bụi tiên thảo màu tím dưới ngọn núi ở nơi sâu nhất, đó là người chuyển kiếp của Đại Sở. 

 Diệp Thành không lập tức biến tiên thảo thành hình người mà đưa nó vào đan hải, tiên thảo này cũng giống như Linh Lung Phượng Hoàng của Huyền Nữ, để nó tự lột xác mới được, đây là vấn đề thời gian. 

 Hắn lại lên đường lần nữa, con đường phía trước còn rất dài, mênh mông và vô tận, bóng dáng hắn lẻ loi bước qua sông núi, băng qua đồng bằng bao la, suốt chặng đường không hề dừng lại, tựa như một du khách vội vã. 

 Cứ thế ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau, thời gian lặng lẽ trôi đi, ba tháng chớp mắt đã qua. 

 Trong ba tháng qua, thu hoạch của hắn rất phong phú, hắn đã tìm được không dưới mười nghìn người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng không có ai ở lại bên cạnh hắn, tất cả đều đã được hắn phái đi tiếp tục tìm người chuyển kiếp khác. 

 Lần này đi tìm hắn mới thực sự nhận ra sự rộng lớn của Đông Hoang, đúng là vô biên không thấy tận cùng, đúng như Tiểu Linh Oa nói, nếu đi từ đây đến Trung Châu, chín mươi nghìn năm cũng chưa chắc tới nơi. 

 Tháng thứ tư hắn mới dừng lại ở một toà cổ thành rộng lớn, đây là lần đầu tiên hắn dừng lại nghỉ ngơi trong suốt ba tháng qua. 

 Hắn không muốn nghỉ ngơi nhưng ông trời không cho phép, thiên khiển lại ập đến, lần sau lúc nào cũng dữ dội hơn lần trước, dày vò khiến cơ thể hắn không còn nguyên vẹn, suýt thì chết dưới thiên khiển. 

 May mắn thay hắn đã vượt qua, lại một lần nữa lột xác niết bàn, nhận được tạo hoá dưới thiên khiển. 

 Khác với lần trước, lần niết bàn này khiến Linh Lung Phượng Hoàng trong đan hải của hắn cũng nhận được lợi ích, Diệp Thành niết bàn cũng kéo Huyền Nữ cùng niết bàn theo, có vẻ như đã sắp hoá thân. 

 Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Diệp Thành đang ngồi xếp bằng mở mắt ra, từ từ đứng dậy, yên lặng ngắm nhìn bầu trời sao, hai trăm năm, hắn cũng nhớ nhà rồi, ký ức cũng như Thánh thể của hắn, phai mờ theo thời gian. 

 “Thả ta ra”, sự tĩnh lặng của màn đêm bị một tiếng hét tức giận phá vỡ, đó là Thánh Nhân áo đen của Thái Thanh Cung, ông ta đã tỉnh lại trong phong ấn, có lẽ là quá chán nên mới hét lên. 

 “Có phải tiền bối đã nghĩ thông suốt muốn truyền bí pháp cho ta rồi không?”, Diệp Thành thật sự cho ông ta ra khỏi thần phù, nhưng vẫn không giải trừ phong ấn cho ông ta, nếu để ông ta chạy mất thì khó mà bắt lại được. 

 “Ta đã truyền một làn ý cảnh cho ngươi rồi, sao ngươi không đi giết Ân Trọng?”, Thánh Nhân áo đen lạnh lùng nhìn Diệp Thành: “Hay là Hoang Cổ Thánh Thể cũng không giữ chữ tín?” 

 “Tiền bối vu oan cho vãn bối rồi”, Diệp Thành vội kêu oan: “Lúc trước khi hai ta giao hẹn không nói thời gian thực hiện, hơn nữa đó là Chuẩn Thánh Vương, cường đại và hung hãn nhường nào? Ta chỉ là Chuẩn Thánh, tới đó sẽ bị giết ngay, chờ ta tiến cấp tới Thánh Nhân đi”. 

 “Qua loa lấy lệ”, Thánh Nhân áo đen nổi cơn tam bành: “Với sức chiến đấu của ngươi mà không tiêu diệt nổi ông ta?” 

 “Ông đừng nói nhẹ nhàng như vậy”, Diệp Thành bĩu môi: “Chiến đấu một mình đương nhiên ta không sợ, nhưng Ân Trọng ở Thái Thanh Cung có thân phận cao quý, bên cạnh ông ta chẳng lẽ lại thiếu cao thủ? Một mình ta tới đó không phải một đấu một mà là một mình khiêu chiến với cả đám, ừm, cũng chính là đánh hội đồng trong truyền thuyết đấy”. 

 “Ngươi…”, Thánh Nhân áo đen cứng họng, không tìm được lời nào để phản bác. 

 “Nhưng nếu tiền bối truyền hết bí kíp Dịch Thiên Hoán Địa cho ta thì có lẽ ta có thể tìm thêm người giúp đỡ”, Diệp Thành cười tủm tỉm: “Đêm nay truyền cho ta thì đêm nay ta sẽ giết Ân Trọng”. 

 “Ta sợ giây trước vừa truyền cho ngươi, giây sau đã bị đưa tới hoàng tuyền”, Thánh Nhân áo đen khịt mũi, rất tự giác chui về thần phù, sau đó còn có giọng nói lạnh như băng truyền ra: “Cho ngươi thời gian một năm, trong vòng một năm nếu Ân Trọng vẫn còn sống thì mọi chuyện miễn bàn”. 

 “Vừa nhìn đã biết là người thiếu kiên nhẫn”, Diệp Thành chẳng để tâm, hắn không vội, một chút cũng chẳng vội, người vội là Thánh Nhân áo đen, nếu thù hận lớn, ông ta sẽ từ từ nâng cao giới hạn. 

 “Hửm?” 

 Đang suy nghĩ, hắn chợt thấy một tia tiên quang tuyệt đẹp vụt qua bầu trời phía trên cổ thành. 

 Nhìn kỹ thì thấy tiên mang đó là một nữ tử dung mạo xinh đẹp không nhuốm bụi trần, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, là một Thánh Nhân với khí tức cường đại, bay tới đâu hư thiên ầm ầm nổ vang tới đó. 

 Nhược Thiên Chu Tước? 

 Diệp Thành ngẩn ra, tuy cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của nữ tử ấy, đó chẳng phải lão tổ của Chu Tước Tinh, Hoàng phi Diệm Phi của Huyền Thần sao? 

 “Đi đâu!” 

 Khi Diệp Thành còn đang ngơ ngác thì một tiếng quát tức giận đã vang vọng cả hư thiên, tiếng quát ấy giống như tiếng sấm vạn cổ. 

chapter content