Tiên Võ Đế Vương

Chương 2016: Biến mất rồi?



Diệp Thành không để ý đến vẻ mặt khó coi của ba người, mà nhìn Nhược Thiên Chu Tước nở nụ cười. 

 Lại nhìn đến Nhược Thiên Chu Tước, bà đang sững sờ đứng đó, ngơ ngác nhìn Diệp Thành, không dám tin đây là sự thật, đến giọt sương trong đôi mắt xinh đẹp của bà lúc này cũng như đóng băng. 

 Diệp Thành, đó là Diệp Thành, dù đã trải qua một trăm năm thì khuôn mặt hắn vẫn rõ ràng trong trí nhớ, khí huyết của hắn dồi dào hơn bất cứ huyết mạch nào, là Hoang Cổ Thánh Thể thực thụ. 

 “Một trăm năm rồi, tiền bối vẫn khoẻ chứ?”, Diệp Thành mỉm cười, đặt tay lên vai Nhược Thiên Chu Tước truyền tinh nguyên sang, thay bà chữa lành vết thương và sát khí trong cơ thể. 

 “Đúng thế! Một trăm năm rồi”, Nhược Thiên Chu Tước đang bàng hoàng bỗng bừng tỉnh, trong nụ cười mang theo sự thăng trầm, từ khi từ biệt đến nay đã một trăm năm, thời gian như lưỡi dao tàn nhẫn khiến người ta cảm khái. 

 “Hoá ra là người quen cũ, vậy thì các ngươi có bạn đồng hành trên đường tới hoàng tuyền rồi nhé”, khi hai người nói chuyện thì tiếng cười u ám vang lên trên hư thiên, Chuẩn Thánh Vương áo tím lại giơ tay lên lần nữa, còn Chuẩn Thánh Vương áo đen và Chuẩn Thánh Vương áo trăng vẫn đang phong ấn bốn hướng, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. 

 “Ta thích đức hạnh của ba người lắm đấy”, Diệp Thành cảm thán một câu với vẻ mặt không cảm xúc, không đợi bàn tay che trời của Chuẩn Thánh Vương áo tím hạ xuống, hắn đã đưa Nhược Thiên Chu Tước vào hố đen. 

 “Biến mất rồi?”, Chuẩn Thánh Vương áo tím nheo mắt, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo trắng cũng vậy, với tu vi và nhãn giới của bọn chúng cũng không nhìn ra manh mối. 

 Nhưng khi cả ba đang cau mày thì Diệp Thành và Nhược Thiên Chu Tước vừa mới biến mất đã quay trở lại. 

 Đúng vậy, họ lại quay về, hơn nữa trông ai cũng thảm hại, nhất là Diệp Thành, Thánh thể đầm đìa máu tươi, vết máu trước ngực là đáng sợ nhất, gân cốt và xương lộ hết ra ngoài. 

 Đúng là xấu hổ, Diệp Thành lảo đảo loạng choạng, che mắt trái Tiên Luân, liên tục nôn ra máu. 

 Đúng vậy, họ đã gặp sự tồn tại cường đại trong hố đen không gian, đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng bị thương, may mà hắn chạy nhanh, nếu ở lại thêm một giây nữa thì hai người đúng là sẽ tới hoàng tuyền luôn. 

 Nhược Thiên Chu Tước cũng không khá hơn bao nhiêu, vốn đã bị thương nặng, bây giờ khí tức lại càng yếu ớt đến cực điểm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong đầu bà vẫn nhớ tới hình ảnh đáng sợ trong hố đen lúc nãy: Một cỗ quan tài cổ bằng đồng thau tản ra khí tức lạnh băng, tịch diệt, suýt thì nghiền nát hai người. 

 “Không cần lo cho ta, ngươi cứ chạy đi”, Nhược Thiên Chu Tước ổn định thân hình, cưỡng ép ngưng tụ khí huyết, đầu mày còn xuất hiện ấn ký cổ, có vẻ là một loại bí pháp cấm kỵ rất mạnh, bà muốn liều chết chặn ba Chuẩn Thánh Vương kia lại để cho Diệp Thành có thể nhân cơ hội chạy thoát. 

 “Chạy thì cũng phải đưa tiền bối theo! Nếu không một ngày nào đó gặp Huyền Thần thuỷ tổ, ông ấy sẽ đạp chết vãn bối mất”, Diệp Thành cũng đã đứng vững, lau vết máu bên khoé miệng, khí huyết cũng dần dâng lên. 

 “Chạy?”, vẫn là Chuẩn Thánh Vương áo tím, ông ta nở nụ cười tôi độc tàn nhẫn, lần thứ ba vươn bàn tay to ra. 

 “Cho ông được nhảy vui vẻ đấy, một ngày nào đó lão tử trở nên mạnh hơn sẽ dùng một chưởng đập chết ông”, Diệp Thành chửi lại một câu rồi đưa Nhược Thiên Chu Tước vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, không nói hai lời lập tức quay người bỏ chạy. 

 “Đi đâu!”, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cười mỉa, phất tay tế ra kết giới cường đại, phong cấm hư thiên. 

 “Mở”, Diệp Thành lao về phía trước như con man long, một quyền dung hợp rất nhiều bí pháp, lại gia trì thêm hỗn độn đạo tắc đấm xuyên kết giới ấy, đến Chuẩn Thánh Vương áo trắng cũng phải lùi lại, đến khi đứng vững lại thì Diệp Thành đã chạy thoát, bay vụt đi như tia lưu quang. 

 “Khốn kiếp”, Chuẩn Thánh Vương áo tím và Chuẩn Thánh Vương áo đen giận tím mặt, lập tức đuổi theo hắn. 

 Điều đáng nói là dù là Chuẩn Thánh Vương áo tím hay Chuẩn Thánh Vương áo đen, trước khi đuổi theo Diệp Thành đều trừng mắt nhìn Chuẩn Thánh Vương áo trắng, đến một Chuẩn Thánh mà cũng không ngăn được, sao ngươi không ăn phân luôn đi? Còn đòi chia bảo tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là không biết xấu hổ. 


 “Tiền bối đã tìm được Huyền Thần thuỷ tổ chưa?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Diệm Phi trong đại đỉnh. 

 “Chưa”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười bất lực: “Ta đã nghe ngóng nhiều nơi rồi nhưng không ai nhìn thấy ông ấy, cũng không ai biết đến sự tồn tại của ông ấy, vốn định tới nơi khác tìm tiếp thì lại gặp rắc rối này”. 

 “Nếu vãn bối nói Huyền Thần thuỷ tổ một trăm năm trước đã tới Đại Sở thì tiền bối có tin không?”, Diệp Thành mỉm cười ung dung. 

 “Đại… Đại Sở?”, Nhược Thiên Chu Tước ngẩn ra, vẻ mặt khá thú vị, không thú vị mới lạ, lão nương vất vả tìm ở Chư Thiên Vạn Vực cả trăm năm, thế mà ông lại chạy tới Đại Sở.