Tiên Võ Đế Vương

Chương 2044: Sao cô lại đụng tới trời cao vậy?



“Ta không giúp được”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn di chuyển bước chân, nhưng còn chưa chạm chân xuống đất thì Hoang Cổ Thánh Thể đã run rẩy, Diệp Thành phun ra máu, từng đạo lôi chớp màu đen cũng xuất hiện choán lấp khắp cơ thể như muốn xé toạc tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch, phá huỷ sinh khí và đạo căn của hắn. 

 “Đáng chết”, Diệp Thành nghiến răng, hắn lảo đảo rồi mới khoanh chân ngồi trên vân tiêu. 

 “Làm gì vậy chứ?”, Kì Vương ở cách đó không xa tỏ ra khó hiểu, nó không biết hai người này bị thương tới mức nào nhưng điều mà nó có thể chắc chắn đó là bọn họ bị thương giống nhau, vả lại còn vô cùng bá đạo, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà cả hai người đã máu me be bét, khiến người ta nhìn mà choán mắt. 

 “Ngươi và ta vốn dĩ cùng một kiểu”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười, máu trào ra khỏi miệng, vẻ mặt càng trở nên đau khổ hơn. 

 “Sao cô lại đụng tới trời cao vậy?”, Diệp Thành từ từ nhắm mắt, hắn cố gắng chống chọi lại với thiên khiển. 

 “Đụng tới cấm kị vô thượng”, Cơ Tuyết Băng khẽ mỉm cười, cô cũng từ từ nhắm mắt lại. 

 “Ta cũng vậy”, Diệp Thành mỉm cười, thánh thể hoá thành một thanh sát kiếm vô hình liên tục trảm diệt lôi chớp, đó là chiến ý không chịu khuất phục, đang cố gắng đấu đầu với trời cao. 

 Cơ Tuyết Băng cũng vậy, cô nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh nhưng từ sâu trong cốt cách lại là ý chí bất bại, hoá ý chí thành thần kiếm trảm diệt lôi chớp, đấu lại với thiên đạo vô tình như muốn xông phá lớp ràng buộc của trời cao. 

 Cái gọi là trời chính là một loại ý chí không cho phép hắn xâm phạm, như có bàn tay vô hình đang trêu đùa với vận mệnh của người khác, trời xanh chính là vật vui chơi dưới bàn tay đó. 

 Cái mà Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đấu lại chính là ý chí, cái mà họ phản kháng lại chính là bàn tay khổng lồ vô tình kia. 

 Có lẽ vì sự không phục của hai người nên lại khiến trời cao phẫn nộ, ông trời càng cho thiên kiển tới mãnh liệt hơn, tàn phá thân thể của bọn họ như muốn tiêu diệt cả hai người ngay tức khức. 

 Đây là một cảnh tượng đẫm máu, còn đáng sợ hơn cả thiên nhân ngũ suy khiến Kì Vương ở phía xa nhìn mà không khỏi rợn người, không biết lôi chớp màu đen đó là vật gì, nó chỉ biết nếu như lôi chớp đó đánh vào người nói thì chắc chắn nó đã xuống hoàng tuyền từ lâu rồi. 

 Kì Vương cũng rất muốn giúp nhưng lại không biết làm thế nào để giúp, mọi thứ đến quá đột ngột. 

 Khi Kì Vương đang cuống quýt không biết phải làm sao thì từ phía xa có bóng người xuất hiện bay tới, càng lúc càng tiến gần về phía này, đó chính là chín Thánh Nhân, khí thế mạnh mẽ, trấn áp khiến hư thiên rung chuyển. 

 Tốc độ của chín người rất nhanh, như thần hồng, chớp mắt đã tới hư thiên trên cao, bọn họ đưa mắt nhìn Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cùng như Kì Vương với dáng vẻ phòng bị ở cách đó không xa. 

 Bị thương sao? 

 Chín người thu lại ánh mắt từ phía Kì Vương rồi nhìn sang Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, nói rồi không quên liếc nhìn túi đựng đồ của hai người, ánh mắt rõ vẻ tham lam. 

 Ngay sau đó, một Thánh Nhân di chuyển, vung tay vươn về phía hai người này. 

 Có điều, chưa đợi bàn tay đó chạm tới hai người thì Kì Vương đã hiện thân, nó đạp tung bàn tay đó và tỏ ra vô cùng nghĩa khí, nó biết trạng thái hiện tại của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, đừng nói là đại chiến, đến cả bản thân nó còn chưa chắc đã bảo vệ được cho mình, nhưng không thể đối đầu với sóng gió thì cũng bị tiêu diệt, nếu nó không ra tay thì hai người chắc chắn sẽ chết. 

 “Hai người này do ta bảo vệ, cút đi”, Kì Vương tế ra lớp bảo vệ, phẫn nộ nhìn chín người. 

 “Một Chuẩn Thánh, muốn chết à?”, một Thánh Nhân hắng giọng vung kiếm trảm tới. 

 “Mẹ kiếp”, Kì Vương mắng chửi, phần trán có thần mang bay ra đánh tan kiếm mang kia. 

 “Chết đi”, Thánh Nhân thứ hai sát phạt đến, một tay như thần đao trảm tới khiến Kì Vương lảo đảo, Kì Vương còn chưa đứng vững đã bị một chưởng của Thánh Nhân thứ ba đánh tới mức máu me be bét. 

 “Trấn áp”, lại có ba Thánh Nhân tới, bọn họ liên thủ, hợp sức xoay chuyển lư đồng, trấn áp từ trên cao xuống, Kì Vương vốn dĩ bị thương thì lập tức bị trấn áp đến mức không đứng dậy nổi. 

 “Có gan thì đánh một một với ta”, Kì Vương phẫn nộ, nó muốn đứng lên nhưng lại bị trấn áp không thể cử động, mặc dù là Chuẩn Thánh nhưng khả năng của nó là tìm bảo bối chứ không có khả năng chiến đấu, không thể nào so sánh được với Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng chứ đừng nói là chín Thánh Nhân kia. 

 “Không biết tự lượng sức”, nghe giọng phẫn nộ của Kì Vương, chín Thánh Nhân cứ thế ngó lơ, bọn họ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng vả lại cùng vây lên, người nào người nấy hung quang rõ rệt. 

 “Hai người tỉnh lại đi chứ?”, Kì Vương bất lực, nó điên cuồng gào thét phía sau lưng Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, “cho dù là một người tỉnh lại cũng được mà, làm thế này thì chúng ta tiêu đời cả lũ đấy”. 


 “Kẻ nào?”, tám người còn lại quay đầu nhìn về phía thần hồng đang bay từ phía xa tới. 

 Nơi đó, có một bóng hình mặc y phục trắng đang bay về phía này, trông như tiên tử trong mộng cảnh, đôi mắt long lanh nước, thần sắc điềm tĩnh, mái tóc dài bồng bềnh, mỗi một lọn tóc đều được nhuốm quang hoa, sự thánh khiết của cô không nhuốm chút bụi trần, vạn vật chỉ như tô điểm thêm cho sắc đẹp của cô. 

 Nữ tử đó rất quen, và nhìn kĩ thì đúng là người quen rồi. 

 “Sở Linh Ngọc”, Diệp Thành đang nhắm mắt khoé miệng chợt nở nụ cười như biết được người tới là ai chuyển kiếp, đệ tử chân truyền của Chư Thiên Kiếm Thần, quả nhiên phong hoa tuyệt đại”.