Tiên Võ Đế Vương

Chương 2050: “Chúng ta thương lượng đi



Lời vừa dứt, tiếng sáo và tiếng đàn rung động lòng người du dương cất lên, vô số cánh hoa tươi được rải xuống từ trên không, bức tranh tựa như tiên nữ rải hoa đi vào lòng người ai nấy đều mê mẩn. 

 Giữa những cánh hoa rải rác có chín tiên nữ nhẹ nhàng đáp xuống nữ tiên đài, hoa sen tựa như đang nở rộ, toả ra tứ phía, trong đám mây sáng trong có một nữ tử mặc áo trắng xinh đẹp như thiên tiên xuất hiện tựa như hoa lan trong sơn cốc, phản chiếu mưa hoa, tiên quang giống như một giấc mơ. 

 Cô đeo tấm mạn che màu trắng, nhẹ nhàng duyên dáng, tư thế múa uyển chuyển như tiên, tay áo rộng mở thướt tha lên xuống càng làm nổi bật dung nhan tuyệt thế của cô, mọi người đều bị mê hoặc bởi tư thế múa của cô, gần như quên cả thở, đôi mắt đẹp của cô đảo qua, mọi người đều gần như loạn nhịp, cảm thấy dường như cô đang nhìn mình, trái tim như muốn tan chảy. 

 Diệp Thành mỉm cười, nhưng không phải vì tư thế múa của cô mà vì khuôn mặt cô, hắn cũng mang vẻ mặt thất thần, lại như nhớ lại Đại Sở hai trăm năm trước, con gái Huyền Hoàng Nam Minh Ngọc Thu không hề làm mất danh tiếng của bậc cha chú, cô chiến đấu khiến cho Thiên Ma nghe tên là sợ mất mật, ra đi trong vinh quang. 

 “Ta nói này, cô ấy thật sự là họ hàng của ngươi à?”, Kỳ Vương liếm môi, chọc vào người Diệp Thành hỏi. 

 “Sao? Không giống à?”, Diệp Thành ung dung lên tiếng, nâng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm. 

 “Chúng ta thương lượng đi”, Kỳ Vương xoa xoa tay, nháy mắt với Diệp Thành, nụ cười rất hèn hạ: “Ngươi nói với cô ấy bảo cô ấy theo ta một đêm, chỉ một đêm thôi”. 

 “Ăn đi, ăn nhiều vào, ra khỏi Đế Vương Thành, lão tử đá chết ngươi”, Diệp Thành giơ tay lên cho một chưởng, Kỳ Vương còn đang định nói đã bị đánh ngất. 

 “Hay”, khi hai người đang nói chuyện nhảm nhí thì cả thanh lâu đã vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi, hết đợt này đến đợt khác, các nam tu sĩ cực kỳ hưng phấn, gào thét miệng lưỡi khô khốc, không chỉ một người nuốt nước miếng, kìm lại ý nghĩ muốn lên sân khấu ôm cô vào lòng, cởi bỏ tấm mạn che mặt của cô xuống. 

 “Thưởng”, giữa những tiếng khen ngợi, không ít nam tu sĩ đã giơ tay lên, gửi tặng nguyên thạch coi như phần thưởng. 

 “Thưởng”, đã có người đầu tiên lập tức hình thành phản ứng dây chuyền, tiếng hô ‘thưởng’ vang lên không ngớt, hơn nữa chữ ‘thưởng’ còn hét rất vang, chỉ muốn Nam Minh Ngọc Thu đang múa có thể chú ý đến mình, cho dù chỉ liếc mắt thôi cũng là vinh hạnh rồi. Nam nhân mà, ai cũng có tính này! 

 “Kiếm tiền thật dễ dàng”, Diệp Thành xuýt xoa tặc lưỡi, còn chưa múa xong mà tiền thưởng nguyên thạch đã hơn mười triệu, số tiền khổng lồ này đủ để chèo chống một thế lực, nhưng đúng là Nam Minh Ngọc Thu múa rất duyên dáng, bảo sao lại có nhiều tu sĩ tới xem như thế. 

 “Nếu Huyền Hoàng biết con gái mình kiếm tiền giỏi thế này chắc sẽ rất vui”, Diệp Thành sờ cằm, còn bất giác nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Nếu cô lên đó nhảy một đoạn thì cũng có thể kiếm được không ít tiền đấy. Đệ nhất mỹ nữ của Đông Hoang, tu sĩ ở đây chắc chắn sẽ phát điên gần hết”. 

 “Ta không biết nhảy”, Cơ Tuyết Băng vừa lật sách vừa thản nhiên đáp lại. 

 “Điêu, kiếp trước cô nhảy giỏi lắm”. 

 “Kiếp trước gì cơ?”, lần đầu tiên Cơ Tuyết Băng ngước mắt lên, ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành. 

 “Nói ra thì dài lắm”, Diệp Thành hít sâu một hơi, lại ra vẻ nghiêm túc, thong thả uống một ngụm rượu rồi sau đó, không có sau đó nữa. 

 Đáng thương thay cho Cơ Tuyết Băng vẫn đang chờ hắn kể chuyện, nhưng hắn lại không nói nữa, ngươi nói xem có tức không? 

 Tự mình rước lấy nhàm chán, Cơ Tuyết Băng lại bắt đầu cúi xuống đọc sách, ngộ đạo trong khung cảnh nhộn nhịp này. 

 Trên tiên nữ đài, Nam Minh Ngọc Thu vẫn đang múa uyển chuyển, cô xinh xắn mềm mại, má lúm đồng tiền còn xinh hơn hoa, ngón tay thon gọn, trắng ngần, miệng như đồng xu, một cái nhíu mày một nụ cười của cô đều khiến người ta rung động. 

 Thoáng chốc, trên đài như có sóng xanh gợn lên, cô bay lên dải băng, mũi chân nhón nhẹ, quần áo nhẹ bay tựa như Lăng Ba tiên tử, thoáng chốc lại khiến mọi người hô vang khen ngợi. 

 “Thưởng, ba trăm nghìn nguyên thạch”, nhã gian lầu ba có tiếng cười vang lên, lời còn chưa dứt đã thấy một túi đựng đồ bay ra, lơ lửng giữa không trung, bên trong có ba trăm nghìn nguyên thạch. 


 “Thần tử Thương Linh còn giàu có hơn nữa”, bên dưới lại huyên náo, bởi đó là một số tiền lớn. 

 “Thương Linh, ngươi thật giàu có”, sắc mặt thần tử Thiên Phạt chợt trở nên âm trầm. 

 “Bản thần tử vui lòng muốn thưởng, ngươi có ý kiến?”, thần tử Thương Linh nhếch môi, lười biếng ngả người vào ghế, giễu cợt nhìn nhã gian đối diện, dường như có thể nhìn thấy thần tử Thiên Phạt ở trong. 

 “Được, được lắm”, trong nụ cười của thần tử Thiên Phạt mang theo ý lạnh lùng, hắn ta phất tay, lại một túi đựng đồ nữa bay ra khỏi nhã gian, lơ lửng trong không trung: “Thiên Phạt Thánh Địa có thưởng, một triệu nguyên thạch”.