Tiên Võ Đế Vương

Chương 2052: Tỏ vẻ cũng không vừa



Tránh ra! 

 Khi Diệp Thành còn đang ngại ngùng thì từ sau đã vang lên tiếng nạt nộ, đợi hắn quay đầu lại thì liền nhìn thấy một bàn tay khổng lồ, còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo đối phương thì bàn tay kia đã bạt sang một bên. 

 Lúc này Diệp Thành mới nhìn rõ đó là ai, ừm, đó là một người, một lão già mặc áo bào tím, chính là một Chuẩn Thánh Vương có phần cao ngạo, bước đi hống hách khoa trương. 

 Có điều tới khi nhìn thấy người trong biệt uyển xếp dài dằng dặc, ông ta mới bớt thể hiện đi. 

 Chuẩn Thánh Vương thì sao, đến biệt uyển cũng phải lép vế, nơi này không thiếu Thánh Vương và Đại Thánh, chỉ cần bất cứ ai trong đây cũng đủ để đạp chết ông, tu vi mới như vậy mà cũng dám thể hiện? 

 “Tỏ vẻ cũng không vừa”, Diệp Thành liếc nhìn lão già áo tím mà thầm cười. 

 “Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn?”, lão già áo tím tính khí cũng không vừa, ông ta hằn học liếc nhìn Diệp Thành. 

 “Ông có gì mà giỏi, ta...” 

 “Tránh ra”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã bị người phía sau kéo sang một bên. 

 “Tránh ra, đừng cản đường”, tiếng gằn tiếp theo liên tiếp vang lên, từng bóng hình nối tiếp nhau, Diệp Thành còn chưa đứng vững đã thấy từng bàn tay khổng lồ lần lượt lôi hắn sang một bên khiến vốn dĩ Diệp Thành đang đứng ở phía trước thì lúc này đã bị kéo về phía sau. 

 “Ừm!”, Diệp Thành đã đứng vững lại, có điều hoả khí của hắn cũng bốc lên. 

 “Ừm?”, nghe thấy giọng điệu không phục của Diệp Thành, đám người phía trước hắng giọng lườm hắn. 

 “A...hi hi”, Diệp Thành cười trừ. 

 Đây quả là tình huống ái ngại, nơi ngày ngoài ba thần tử của ba thánh địa lớn ra thì hắn là người có tu vi thấp nhất, ánh mắt của người khác nhìn hắn còn mang theo vẻ khinh miệt: Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn được thấy hoa khôi sao? 

 “Người nào dưới cấp bậc Đại Thánh có thể đi”, Thiên Phạt Thần Tử đứng phía trước lên tiếng, giọng nói tỏ ra đùa bỡn nhưng lại mang theo ý ra lệnh với uy nghiêm không thể làm trái, những người có mặt ở đây nghe rõ mồn một, đây rõ ràng là muốn lấy uy thế để trấn áp người khác, dẹp đường trước đây mà! 

 “Tiểu hữu, nói năng giữ miệng, cẩn thận vạ miệng”, một lão già áo đen hắng giọng lạnh lùng, tu vi của ông ta không phải là thấp, chính là một Thánh Vương, nếu không thì ông ta cũng sẽ không to gan mà lên tiếng. 

 “Tả hộ pháp của Hắc Long Giáo, bổn thần tử nhớ rồi đấy”, Thiên Phạt Thần Tử nhếch miệng nhìn sang lão già áo đen, nụ cười ghê rợn, “lần này quay về ta nhất định phải diệt Hắc Long Giáo”. 

 “Ngươi...”, lão già mặc hắc bào thay đổi hẳn sắc mặt, ông ta không nghĩ gì nhiều, lập tức quay người đi, ông ta quá hiểu tính cách của Thần Tử Thiên Phạt, nếu lần này đụng vào hắn thì hậu quả khôn lường. 

 “Các ngươi thì sao?”, Thần Tử Thiên Phạt quay đầu liếc nhìn một vòng, trong đôi mắt còn loé lên u quang. 

 “Ta...ta không dám làm khiến thần tử mất nhã hứng”, tất cả mọi người run rẩy, lần lượt quay người, không phải bọn họ sợ Thần Tử Thiên Phạt mà sợ Thiên Phạt Thánh Địa, đó là sự tồn tại đáng sợ, một khi đụng đến tên điên này thì sẽ mất mạng như chơi. 

 Đây là một cảnh tượng đáng châm chọc, một đám Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương đều vì lời nói của một Chuẩn Thánh mà dần bỏ trốn, sự uy nghiêm của bọn họ như một trò cười vậy. 

 Thế rồi trong biệt uyển rộng lớn ngoại trừ ba thần tử của ba thánh địa lớn ra thì chỉ còn lại một đám Đại Thánh không rời đi, ồ không đúng, còn có một người đang dò dẫm trong góc nữa. 

 Đó chính là Diệp Thành, hắn như không nghe thấy mệnh lệnh của Thần Tử Thiên Phạt, hắn không rời đi, cứ thế lắc đầu quầy quậy, nhìn trái ngó phải, tận hưởng khung cảnh xinh đẹp của biệt uyển. 

 “Còn không đi, muốn chết à?”, Thần Tử Thiên Phạt cười tôi độc, hắn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú. 

 “Một Chuẩn Thánh, đây là nơi mà ngươi nên đến sao?”, thần tử của Vũ Hoá Thần Triều cũng quay đầu lại, đôi mắt tôi độc, lại mang theo ý cợt nhả, bộ dạng cao cao tại thượng. 

 “Cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì”, lời nói của thần tử Thương Linh Điện càng thêm phần cay nghiệt, đôi mắt phượng híp lại nhìn Diệp Thành, trông bộ dạng còn tôi độc hơn cả Vũ Hoá Thần Tử. 

 “Không đi, đợi gặp hoa khôi đã”, nghe ba thần tử nói vậy, Diệp Thành vẫn coi như không, hắn lắc đầu tỏ ra không quan tâm. 

 “Tên này là ai mà lại to gan đến vậy?”, đám Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương trước đó bị đuổi ra khỏi biệt uyển đổ dồn ánh mắt nhìn Diệp Thành, mặc dù bọn họ đã ra khỏi biệt uyển nhưng vẫn đứng ở cửa biệt uyển quan sát, tất cả đều muốn biết rốt cục có thể thấy được hoa khôi mà khiến cả Thần Tử Thiên Phạt vô thiên vô pháp dọn đường hay không, nhưng nào ngờ lại thấy tên kì quái Diệp Thành kia. 

 “Một Chuẩn Thánh, ai cho hắn tự tin như vậy”, một đám lão bối lần lượt tặc lưỡi, đến cả một nhóm Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương còn bị đuổi ra ngoài mà một Chuẩn Thánh như hắn lại dám đắc tội với người ta, lẽ nào hắn không biết đến sự tồn tại của ba thánh địa lớn? 

 “Đây có lẽ là một tu sĩ tiểu bối chưa từng trải sự đời”, không ít người xoa cằm, “sinh ra giỏi giang không sợ người khác sao? Có điều lần này người mà hắn đụng tới lại không phải vừa”. 

 “Nói không chừng hắn cũng là thần tử của một Thánh Địa nào đó”, rất nhiều người thở dài. 

 “Đừng ồn ào, nếu như là thần tử thì sao lại không có Đại Thánh bảo vệ?”, có người bật cười. 

 “Bắt hắn lại”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thần Tử Thiên Phạt lên tiếng, sắc mặt tôi độc thấy rõ. 

 Nghe lệnh, một Đại Thánh phía sau hắn giơ tay lên, vả lại còn rất tuỳ hứng, tu sĩ cấp bậc Đại Thánh là sự tồn tại thế nào, chỉ cần phất tay cũng đủ để tiêu diệt cả Chuẩn Thánh rồi. 

 Có điều, người này còn chưa kịp trấn áp Diệp Thành thì từ phía sâu trong biệt uyển có một giọng nữ nhân vang lên, “tiền bối Thiên Phạt, đây chính là Đế Vương Thành, xin đừng dùng võ ở đây”. 

 Nghe vậy, Đại Thánh liền cau mày, cuối cùng cũng bỏ tay xuống, thân là Thái thượng trưởng lão của Thánh Địa, ông ta sao có thể không biết sự đáng sợ của Đế Vương Thành, dám dùng võ thuật ở đây thì đừng nói tới Đại Thánh của ông ta, cho dù là Chuẩn Đế nhà ông ta tới cũng chưa chắc đã ra khỏi được cổ thành này. 

 Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Diệp Thành không hề e sợ, Cơ Tuyết Băng đã nói trước Thiên Khuyết Đế Vương Thành không phải sự tồn tại bình thường, không ai dám gây sự ở đây, nếu không phải vì vậy thì hắn đã chạy khỏi đây từ lâu rồi. 

 “Hoa Vũ Tiên Tử, lão bối nhà ta chỉ đùa thôi mà”, Thần Tử Thiên Phạt khẽ mỉm cười, hắn phất quạt với phong thái phong độ, một kẻ trước đó thể hiện như ác quỷ thì giờ lại như hai người khác nhau vậy. 

 “Vậy thì Hoa Vũ nghĩ nhiều rồi”, ở nơi sâu bên trong vang lên giọng nữ nhân, lời này đương nhiên do Nam Minh Ngọc Thu nói, cái tên Hoa Vũ rất giống với phong thái uyển chuyển của cô, như hoa như múa. 

 “Tại hạ là thần tử của Hoá Vũ Thần Triều, không biết có may mắn được thưởng trăng đêm tiêu với tiên tử không?”, thần tử Hoá Vũ cũng mỉm cười lên tiếng, hắn phất quạt nhẹ nhàng, tỏ ra phong thái ngời ngời. 

 “Tại hạ là thần tử của Thương Linh Điện, lần này tới đây mang theo một món bảo bối muốn cùng tiên tử thưởng ngoạn”, thần tử Thương Linh cũng không kèm phần, nói rồi không quên liếc nhìn Thần Tử Thiên Phạt và Thần Tử Hoá Vũ, suy cho cùng thì bọn họ đâu muốn thấy hoa khôi gì mà chỉ muốn tranh nhau mà thôi. 

 “vẫn mong tiểu hữu Hoa Vũ hiện thân”, rất nhiều Đại Thánh lên tiếng, người nào người nấy đều là lão bối, là sự tồn tại uy nghiêm nhường noà nhưng tất cả không ai dám lỗ mãng. 

 “Ta cũng muốn gặp”, Diệp Thành chạy tới. 

 “Hôm nay vậy thôi, mời chư vị về cho”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ giọng nói. 

 Lời nói chậm rãi dễ nghe khiến những người có mặt ở đây tỏ ra ái ngại, đặc biệt là thần tử của ba thánh địa, người nào người nấy tối sầm mặt, tu sĩ cấp bậc Đại Thánh cũng không vui lòng. 

 Nhưng dù là vậy thì không ai dám tỏ ra phẫn nộ, nếu trách thì chỉ có thể trách nơi này là Đế Vương Thành. 

 Đi! 

 Thần Tử Thiên Phạt là người đầu tiên quay người đi, Hoá Vũ Thần Tử và Thương Linh Thần Tử cũng vậy. 

 Do thể diện mà không cần! Sắc mặt của ba người có thể dùng từ u ám để hình dung, tay áo dưới ống tay nắm chặt kêu lên răng rắc, bọn họ là thần tử của Thánh Địa, chưa bao giờ bị phớt lờ như vậy. 

 Nhìn sắc mặt của ba tên, những người trước đó bị đuổi ra ngoài hả hê thấy rõ, chẳng phải các ngươi mạnh lắm sao? Đuổi chúng ta ra ngoài thì các ngươi cũng đâu khá hơn. 

chapter content