Tiên Võ Đế Vương

Chương 2054: Ngươi thấy sao?



“Thôi không nói nhiều nữa, đi theo ta trước đã”, Diệp Thành ngắt lời cô, “thời gian của ta không có nhiều, Đế Vương Thành lại là sự tồn tại đặc biệt, dùng thiên đạo đưa cô đi”. 

 “Không cần”, Nam Minh Ngọc Thu vội nói. 

 “Sao? Cô không muốn đi sao?”, Diệp Thành thẫn thờ. 

 “Không phải ta không muốn đi mà vì không thể dùng thiên đạo trong Đế Vương Thành”, Nam Minh Ngọc Thu giải thích: “Cổ thành này có cực đạo đế binh trấn áp thiên địa, nếu ngông cuồng dùng thiên đạo sẽ gặp nạn rất nặng”. 

 “Còn có cả chuyện này nữa à?” 

 “Trên lịch sử từng có ví dụ đẫm máu”, Nam Minh Ngọc Thu nói tiếp, “đó chính là tiên vương của tiên tộc, cũng từng thức tỉnh tiên luân cấm pháp, chính bởi Đế Vương từng dùng tới thiên đạo nên đụng tới đế binh do vậy mà ngoài hoạ diệt thân ra thì còn khiến một bên lục đạo tiên nhãn bị chôn vùi”. 

 “Còn có chuyện kinh người vậy sao?”, Diệp Thành run rẩy, cũng may trước đó không ngông cuồng dùng đến thiên đạo, nếu không thì lúc này đã lên đường xuống hoàng tuyền rồi, đến cả tiên vương cũng suýt chút nữa gặp nạn chứ nói gì đến một tên như hắn. 

 “Đế vương ấn, quả là đoạt thiên tạo hoá”. 

 “Nói vậy thì ta phải thay cô chuộc thân rồi?”, Diệp Thành nhìn Nam Minh Ngọc Thu hỏi thăm dò. 

 “Hiện tại xem ra muốn rời đi thì chỉ còn có thể như vậy thôi”, Nam Minh Ngọc Thu nhướng vai bất lực. 

 “Một điệu múa của cô đáng giá hàng chục triệu, muốn chuộc cô thì phải...phải bỏ ra không ít tiền nhỉ?” 

 “Ngươi thấy sao?” 

 “Hay là cô cứ ở đây cái đã”, Diệp Thành nói rồi quay người biến mất. 

 “Ngươi quay lại cho ta”, Nam Minh Ngọc Thu giơ tay lập tức lôi Diệp Thành lại, trong đôi mắt long lanh nước còn loé lên cả ánh lửa, “trong mắt ngươi tiền còn quan trọng hơn cả ta sao?” 

 “Vấn đề là ta không có nhiều tiền như vậy”, Diệp Thành vội giải thích: “bán ta đi cũng không đủ”. 

 “Nói gì thế chứ, ta nhìn thấy rồi”, Nam Minh Ngọc Thu lấy đi túi đựng đồ của Diệp Thành vả lại còn mở ra công khai, số lượng nguyên thạch bên trong không thể nào đếm xuể, nhiều đến mức khiến người ta phải hoa mắt. 

 “Đây không phải là tiền sao?”, Nam Minh Ngọc Thu trừng mắt với Diệp Thành, “còn dám nói với ta là không có tiền”. 

 “Vậy...vậy thì cô cũng phải để lại cho ta một ít chứ”, Diệp Thành ho hắng, “chuộc cô thì coi như ta trắng tay, vất vả kiếm chác hai trăm năm mà chẳng để lại được gì”. 

 “Vậy ngươi nhẫn tâm để ta lại Thanh Lâu sao?” 

 “Vậy cũng không có gì là không ổn, lúc nào rảnh rỗi ta vẫn có thể chạy tới đây tìm cô nói chuyện mà”. 

 “Sao ngươi không đi chết đi cơ chứ?” 

 “Vũ Nhi, chuyện gì khiến con bực bội như vậy?”, Nam Minh Ngọc Thu vừa dứt lời thì một giọng nói nữ nhân vang lên, lời nói này còn chưa dứt thì kết giới đã bị phá, một người bay vào trong. 

 Đó là một nữ tử mặc áo xanh, có thể gọi là phong hoa tuyệt đại, sắc vóc cũng không kém cạnh Nam Minh Ngọc Thu quan trọng nhất là tu vi của người này cao đến kinh người, chính là một Chuẩn Đế. 

 “Bái kiếm chủ mẫu”, thấy người tới, Nam Minh Ngọc Thu vội tiến lên trước hành lễ, cô tỏ ra vô cùng cung kính. 

 “Không cần đa lễ”, nữ tử áo xanh kia mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở phía Diệp Thành, “nghe nói con từ chối Thần Tử của ba thánh địa và rất nhiều Đại Thánh nhưng lại gặp tiểu hữu đây, lão thân nghe thấy thú vị, giờ được gặp, xem ra mắt nhìn của con cũng không tồi”. 

 “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành ho hắng, hắn cũng vội tiến lên trước hành lễ. 

 “Hoang Cổ Thánh Thể, thần tàng của ngươi đâu? Vì sao lại chỉ có bản nguyên?”, nữ tử áo xanh ngồi xuống, bà ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú: “không phải khi sinh ra là sự kế thừa không có thần tàng chứ?” 

 “Chuyện...chuyện này nói ra dài lắm ạ”, Diệp Thành mỉm cười, “chúng ta có thể nói chuyện khác được không ạ? Ví dụ như vãn bối muốn chuộc thân cho Hoa Vũ, ví dụ như tiền chuộc có thể rẻ hơn một chút không?” 

 Chỉ một câu nói của Diệp Thành mà khiến nữ tử áo xanh bật cười, bà ta chưa từng thấy một Chuẩn Thánh nào kì lạ đến vậy, dám trả giá với cả một Chuẩn Đế, vả lại vừa lên tiếng đã đòi cả hoa khôi nhà mình. 

 “Ngươi muốn bớt bao nhiêu?”, sau tràng cười, nữ tử áo xanh nhìn Diệp Thành với ánh mắt hứng thú. 

 “Vãn bối chỉ có bằng này”, Diệp Thành xót xa đưa túi đựng đồ của mình ra. 

 “Không đủ”, nữ tử áo xanh kia không buồn nhìn túi đựng đồ, cứ thế lắc đầu mỉm cười khước từ. 

 “Vậy thì vãn bối thật sự hết rồi”. 

 “Vậy thì chẳng còn cách nào khác”. 

 “Đừng mà, chúng ta thương lượng tiếp được không?”, Diệp Thành xoa xoa tay, “đưa ra một điều kiện nào đó cũng được”. 

 “Nếu ngươi bỏ trốn không quay lại thì ta đi đâu tìm ngươi?”, nữ tử áo xanh lấy một ngón tay gại cằm, bà ta mỉm cười đầy hứng thú, vừa cười vừa nhìn Diệp Thành, “Huyền Hoang rộng lớn đến vậy, tìm người thật sự khó”. 

 “Không tìm được ta thì có thể tìm Chư Thiên Kiếm Thần, ta và ông ta biết nhau”, Diệp Thành mỉm cười, “còn Côn Luân Hư, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Thần Triều, nhắc đến tên ta thì họ sẽ nể mặt, bọn họ nợ ta một mối ân tình”. 

 “Ngươi nói ra bao nhiêu người như vậy, vì sao không nói đến Lục Đạo?”, nữ tử sáo xanh mỉm cười lên tiếng. 

 “Tiên tổ nhà ta tính khí không được tốt cho lắm”, Diệp Thành nói với giọng ý tứ, lại bắt đầu luyên thuyên: “Nếu như ông ấy biết có người đuổi theo ta đòi nợ thì sẽ nổi điên, con người ông ấy hành sự trước giờ luôn hung hãn, nếu lại chạy tới Đế Vương Thành tìm tiền bối đòi nợ thì không được ổn cho lắm”. 

 “Tổ tiên nhà ngươi cũng không phải chưa từng tới đây, lôi ông ta ra doạ lão thân, không dễ đâu”. 

 “Đồng ý”, Diệp Thành hất đầu, hắn coi như hiểu ra tính toán của người này. 

 “Được lắm”. 

 “Ta nói này, chuộc cô mà mất đi huyết thể thì cô có thể cho ta ngủ một đêm không?”, Diệp Thành gãi tai nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu. 

 “Cút”.