Tiên Võ Đế Vương

Chương 2067: Phượng Hoàng Tiên Ngự



Dứt lời, Thần Tử Phượng Hoàng bước lên chiến đài, hai mắt sáng như đuốc, khí huyết sục sôi. 

 Đúng là hắn ta có cớ để kiêu ngạo, Thần Tử của Phượng Hoàng Tộc, huyết mạch cực kỳ cường đại, khi di chuyển đều có tiếng phượng hoàng hí mang lại cho người khác cảm giác ngột ngạt, áp bức. 

 “Nói trước nhé, dù thắng hay thua cũng không được báo thù”, Diệp Thành xoay cổ, khí huyết màu vàng kim vút lên, mỗi làn khí đều dồi dào, bá đạo. 

 “Ngươi không có cơ hội xuống đài nữa đâu”, Thần Tử Phượng Hoàng cười tôi độc, bước lên trời, ấn một chưởng xuống, một ngọn núi lớn lập tức xuất hiện, giáng về phía Diệp Thành, muốn đè hắn dưới chân núi. 

 Diệp Thành không nói gì, chỉ đáp lại bằng một đòn công kích mạnh mẽ nhất, hắn bay ngược lên trời, tay huyễn hoá ra rất nhiều thần thông, giữa lòng bàn tay và ngón tay còn có triện văn lưu chuyển, một quyền có thể coi là bá tuyệt khiến thiên địa bay màu. 

 Ngay lập tức, ngọn núi lớn giáng xuống ấy đã bị một quyền của hắn làm cho sụp đổ ầm ầm. 

 Nhưng trong những tảng đá vụn lại có một tia sấm sét phóng ra, nó bắn ra từ đầu mày của Thần Tử Phượng Hoàng, nhắm thẳng đến nguyên thần của Diệp Thành, là bí pháp trảm diệt chân thân, u tịch mà lạnh lẽo. 

 Diệp Thành bước lên trời nhưng không né tránh cũng chẳng phòng ngự, mặc cho tia sấm sét ấy bay vào thần hải, nhưng còn chưa tới gần được nguyên thần chân thân của hắn thì đã bị một con phượng hoàng bảy màu nuốt chửng. 

 “Phượng Hoàng Tiên Ngự”, Thần Tử Phượng Hoàng vừa nhìn đã ra manh mối, nhưng nụ cười của hắn ta lại càng bỡn cợt, nhạo báng hơn: “Thật sự cho rằng có được bí pháp tổ tiên ta truyền lại là có tư cách sánh vai cùng ta sao?” 

 “Thật nhiều lời”, Diệp Thành bay vụt lên hư thiên như thần long vàng kim, không nói lời nào lập tức vung cánh tay, một chưởng chém xuống, cả hư thiên đều nứt ra. 

 Thần Tử Phượng Hoàng cười khẩy, sấm sét tiên khí bao phủ lòng bàn tay, đẩy ra từ nơi cách cả trăm trượng hư không. 

 Một đòn bằng tay không, không gian hư vô vừa mới khép lại một lần nữa sụp đổ, máu tươi đổ xuống, có màu vàng kim cũng có màu đỏ thẫm, hai người đều bị thương, lòng bàn tay và ngón tay bê bết máu. 

 “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Thần Tử Phượng Hoàng liếm môi, lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn có tiên quang lộng lẫy bao quanh, máu đang chảy ra từ lòng bàn tay lập tức chảy ngược, vết thương thoáng chốc khôi phục, khả năng hồi phục bá đạo thế này khiến rất nhiều lão già đang xem chiến đều xuýt xoa cảm thán. 

 Diệp Thành cũng không phải kẻ dễ đụng đến, khả năng hồi phục của Thánh thể không yếu hơn Thần Tử Phượng Hoàng chút nào, Thánh huyết trên lòng bàn tay màu vàng hoá thành kim khí, lại dung nhập vào Thánh thể, vết thương cũng khôi phục chỉ trong một giây. 

 “Hoang Cổ Thánh Thể, bất khả chiến bại cùng cấp, đúng là nực cười”, tiếng cười nhạt của Thần Tử Phượng Hoàng vang vọng, hắn ta lại bay tới lần nữa, chân đi trên hư vô, tung hoành cửu tiêu, một chưởng đẩy ra một vùng tiên hải rực rỡ, tiên hà cuồn cuộn, nuốt chửng thiên địa, nhấn chìm thương khung, cũng nhấn chìm cả Diệp Thành. 

 Đây là một bí pháp mạnh mẽ, tiên hải là thần tàng của Thần Tử Phượng Hoàng, kết hợp với đạo tắc của hắn ta, gia trì thêm thần thông vô thượng của Phượng Hoàng tộc, phác hoạ nên một bức tranh tuyệt đẹp. 

 Trong thần hải, Diệp Thành đã hoá thân thành con kim long bay lượn xung quanh, nhưng cũng không thể phá được thần hải, còn bị ép trở về hình người trước tiên hà cuồn cuộn, hắn còn chưa đứng vững thì tiên hải đã ập đến. 

 Diệp Thành nhíu mày, tiên hải này quá đỗi kỳ lạ, tự nó có thần thông, hơn nữa ẩn chứa sức mạnh phong cấm vô cùng bá đạo, đến khí huyết vàng kim của hắn cũng bị nó mài mòn. 

 Những người xem chiến đều ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm tiên hải, mỗi làn tiên khí đều nặng như núi, đừng nói Chuẩn Thánh, đến Thánh Nhân bị nhấn chìm trong đó khả năng cao cũng sẽ bị nghiền nát. 

 Nhưng khi bọn họ đang kinh hãi thì chính giữa thần hải ấy có một vòng xoáy đen như mực xuất hiện, nó cấp tốc xoay tròn rồi lan ra vô hạn, thần hải lần lượt bị nuốt mất rồi biến mất thành vô hình. 

 “Ma công thôn thiên”, Thần Tử Phượng Hoàng chợt nheo mắt, dường như đã nhìn ra Diệp Thành đang thi triển thần thông gì, đó là bí pháp vô thượng của tộc Thôn Thiên, cực kỳ đáng sợ. 

 “Ngươi đoán đúng rồi”, Diệp Thành đứng ở trung tâm vòng xoáy, lộ ra hai hàm răng trắng sáng, vẻ mặt thoái mái đầy hưởng thụ, nếu đã là thần tàng của Thần Tử Phượng Hoàng, sao lại không nuốt? 

 “Tính toán sai rồi”, nét mặt Thần Tử Phượng Hoàng khó coi, cơ thể khẽ run lên, cất tiên hải chói mắt ấy đi. 

 “Tiếp tục”, Diệp Thành bước qua hư thiên, sau khi nuốt một chút thần tàng của Thần Tử Phượng Hoàng, khí huyết vàng kim của hắn càng dồi dào hơn, cả người cũng tràn đầy sức sống, ý chí chiến đấu dạt dào. 

 “Giết”, Thần Tử Phượng Hoàng giận dữ hét lên một tiếng, tay thi triển thần thông bí thuật, người cuốn theo sát khí ngút trời. 

 Trận chiến thực sự lập tức bắt đầu, hai người đối đầu với nhau trên thương khung, đối đầu với nhau bằng thần thông bí pháp. 

 Đó là một bức tranh hùng tráng, một bên là Diệp Thành, chân đi trên thần hải màu vàng, sau lưng là Hỗn Độn Thế Giới, trông hắn như chiến thần bát hoang với khí huyết cuồn cuộn, thần thông bí pháp liên miên không dứt. 

chapter content