“Đế uy khoáng thế đủ để nghiền nát một Chuẩn Đế chỉ trong chốc lát”, Diệp Thành nhẹ giọng nói, lúc này hắn càng thêm chắc chắc Đế uy tản ra từ Luyện Ngục đến từ một vị Đại Đế thực thụ.
“Đế uy gì cơ?”, Từ Nặc Nghiên nghe mà chẳng hiểu gì, ngờ vực nhìn Diệp Thành.
“Khi khác cô sẽ hiểu thôi”, Diệp Thành mỉm cười, đi tới trước một quán trà, thanh niên áo trắng đang ngồi uống trà ở đó bị hắn phất tay đưa vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, đó là người chuyển kiếp.
“Tiền… Tiền bối, sao… sao lại bắt ta?”, trong đỉnh vọng lại giọng nói run rẩy của thanh niên đó, tu vi của hắn ta không cao, chỉ có cảnh giới Hoàng, ánh mắt nhìn Diệp Thành tràn đầy sợ hãi.
“Không vì sao cả”, Diệp Thành cười khẽ, tế tiên quang ra cho nó bay vào chân mày của thanh niên đó, thanh niên đó run lên, ôm đầu thét gào, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Ta chưa gặp người này bao giờ”, Từ Nặc Nghiên gãi đầu, quả quyết mình chưa từng gặp người thanh niên đó.
“Đại Sở rộng lớn, biết bao tu sĩ, chưa gặp cũng là điều bình thường”, Diệp Thành mỉm cười.
“Cũng đúng”, Từ Nặc Nghiên cười khẽ: “Dù sao cũng đều là người thân nơi quê nhà”.
“Mau mau, nhà họ Dương lại tới gây sự với nhà họ Chu rồi”, Từ Nặc Nghiên vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ, câu nói này khiến đám đông náo nhiệt đều tụ tập về một hướng.
“Nhà họ Chu, không phải là gia tộc của cô đấy chứ?”, Diệp Thành quay đầu nhìn Từ Nặc Nghiên.
“Đúng”, Từ Nặc Nghiên đáp lại một chữ rồi đi thẳng về một hướng, sát khí khó có thể kiềm chế.
“Làm gì vậy!”, Diệp Thành xoay cổ rồi cũng lập tức đi theo.
Trung tâm cổ thành là một phủ đệ rộng lớn với đại khí dồi dào, ở vùng đất này phủ đệ ấy có tên là nhà họ Chu.
Nhìn từ xa, bên ngoài phủ đệ nhà họ Chu đã chật cứng người, hầu hết đều là những kẻ rảnh rỗi chạy tới hóng hớt: “Chuyện gì thế nhỉ? Nhà họ Dương và nhà họ Chu hôm qua vừa mới kết thành thông gia, sao hôm nay đã tới gây chuyện rồi?”
“Điều này thì ngươi không biết rồi!”, có lão già vuốt râu nói: “Đêm qua nhà họ Dương bị mất bảo bối, thần tử nhà họ Dương bị bắt cóc ở phía Đông, đến tân nương cũng bị bắt cóc”.
“Ý của tiền bối là do nhà họ Chu làm?”, mọi người hỏi một câu thăm dò.
“Nhà họ Dương có hai Chuẩn Thánh Vương, nhà họ Chu nào có gan cướp bảo vật rồi lại bắt cóc thần tử nhà họ Dương và thần nữ nhà họ Chu chứ?”, người đó chế nhạo: “Tối qua nhà họ Dương chịu tổn thất lớn, không tìm được hung thủ, sao có thể cam lòng, vì thế lấy nhà họ Chu ra trút giận thôi”.
“Tác phong xưa nay của nhà họ Dương, ta đã quen rồi”, một ông lão khác lắc đầu bất lực: “Có trời mới biết sau nhà họ Chu, tiếp theo sẽ là gia tộc đáng thương nào bị mang ra trút giận nữa”.
Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, trong phủ đệ vang lên tiếng ầm ầm, nhà họ Chu đã thành đống đổ nát, máu tươi đầy đất, một chiếc lư đồng lơ lửng trên thiên tiêu, đó là Thánh Vương Binh, trấn áp cả nhà họ Chu.
Trước đại điện, người nhà họ Chu sắc mặt tái nhợt, ngã khuỵu xuống đất nôn ra máu, muốn đứng dậy nhưng bị uy áp từ Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương Binh của nhà họ Dương trấn áp không thể di chuyển.
Thảm nhất là ba lão tổ Thánh Nhân của nhà họ Chu, họ đã không còn hình người, cơ thể đẫm máu.
Phủ đệ rộng lớn của nhà họ Chu không còn một lầu các hay cung điện nào còn nguyên vẹn, tuy đông người nhưng vẫn không ngăn được Chuẩn Thánh Vương, pháp trận ở trước mặt Chuẩn Thánh Vương cũng chỉ là vật trang trí.
“Tiền bối minh giám, không phải do nhà họ Chu làm”, lão tổ nhà họ Chu nén giận, dù đã bị thương nặng, dù biết nhà họ Dương cố ý gây sự, nhưng vì sự an toàn của gia tộc, lão tổ nhà họ Chu vẫn buộc phải nhân nhượng.
“Vẫn còn dám chối à”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương ung dung nằm trên vương toạ, nhìn xuống phía dưới, nở nụ cười u ám đáng sợ, đêm qua để tìm Tiên Thiết mà nhà họ Dương đã động đến rất nhiều sự tồn tại lớn mạnh, thương vong không ít, không đấu lại những kẻ mạnh đó, bọn chúng chỉ đành chạy tới trút giận lên nhà họ Chu.
“Các ngươi ức hiếp người quá đáng”, Thánh chủ nhà họ Chu tức giận hét lên, giống như bị điên, hôm qua vì bảo vệ tộc nhân mà con gái của ông đã phải gả cho nhà họ Dương, cứ tưởng có thể đổi lấy sự bình yên cho gia tộc, nhưng nào ngờ nhà họ Dương lại quá đáng đến mức này, chạy tới đây sỉ nhục họ như thế.
“Rõ”, kẻ mạnh của nhà họ Dương lộ ra hai hàm răng trắng gớm ghiếc, lao tới như những con sói độc ác, trong mắt là vẻ tàn ác và gian tà, giết hết nam tu sĩ nhà họ Chu, còn nữ nhân của nhà họ Chu thì có thể đưa về hưởng thụ, cảm giác đó chắc sẽ rất tuyệt.
“Nhà họ Chu cuối cùng vẫn khó tránh khỏi diệt vong”, lão tổ nhà họ Chu, Thánh chủ nhà họ Chu đều rơi nước mắt, cả phủ đệ của nhà họ Chu đều chìm trong tiếng khóc đau thương, ngập tràn oán hận và thê lương.
“Đây là kết cục của việc chọc giận nhà họ Dương”, cao thủ của nhà họ Dương xông đến, đồng loạt giơ dao.
Nhưng vào lúc này, một ánh sáng màu vàng rực rỡ từ trên thương khung bay vụt xuống, còn chưa thấy rõ chân dung đã thấy đại dương màu vàng kim cuồn cuộn dâng lên, cao thủ của nhà họ Dương lần lượt bị nhấn chìm: “Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ vào”.