Tiên Võ Đế Vương

Chương 2108: Thiên Tàn thần kiếm



Sau khi kết thúc buổi đấu giá đầy kịch tính, hiện trường vẫn hết sức nhốn nháo, bọn họ đều đánh giá cao Diệp Thành, hàng ngàn ánh mắt đều nhìn về bên này như muốn nhìn thấu thân phận hắn nhưng lại không thành. 

 Trong đó cũng bao gồm cả Đại Thánh của Thần Tộc, bọn họ nhìn vào thần thức, không hề che đậy, khiến Thần Tử mất thể diện nhưng lại không biết đối phương là ai. 

 Diệp Thành bị nhìn chằm chằm như thế thì thấy không được tự nhiên, hắn rất muốn quay đầu bỏ đi nhưng vấn đề là hắn phải đợi buổi đấu giá kết thúc mới lấy được cái đỉnh mà hắn đấu giá được, hắn cũng không thể ngoan ngoãn ngồi đây đợi. 

 Điều khiến hắn yên tâm đó là chu thiên diễn hoá vẫn rất mạnh, chỉ cần hắn không tự nguyện để lộ manh mối thì đừng nói là cấp bậc Đại thánh, đến cả Chuẩn Đế cũng khó có thể nhìn thấu được thân phận của hắn. 

 Trên cao đài, ông lão tóc bạc chủ trì buổi đáu giá đã cất ma đỉnh đi, sau đó lại lật tay lấy ra một món đồ. 

 Lần này là một thanh sát kiếm màu đỏ gạch, mặc dù bị phong cấm nhưng thanh kiếm vẫn vang lên âm thanh sắc lạnh khiến người ta rùng mình, kiếm khí lạnh băng mà tịch diệt, một khi giải phong ấn cho nó thì uy lực đâm của nó thực sự kinh người. 

 Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị thu hút, ai nấy sáng mắt, đặc biệt là các lão bối, khí tức trở nên gấp gáp hơn, bọn họ nhận ra được thanh sát kiếm đó và cũng biết sự bất phàm của nó. 

 “Lão tổ, thanh kiếm đó có lai lịch gì”, những tu sĩ trẻ tuổi lần lượt đảo mắt nhìn lão bối của nhà mình, sắc mặt tái nhợt, bọn họ bị kiếm khí của thanh kiếm kia làm cho toát mồ hôi lạnh. 

 “Thiên Tàn thần kiếm”, các lão bối giới thiệu, “tiền thân của nó chính là kiếm khí Chuẩn Đế, theo truyền thuyết cổ xưa thì nó đã từng được đắm mình trong dòng máu của không chỉ một vị Chuẩn Đế”. 

 “Kinh...kinh người vậy sao?”, tu sĩ trẻ tuổi rùng mình, sắc mặt lại càng tái hơn. 

 “Đông Hoang Cổ Thành thật sự tiềm lực dồi dào, đến cả kiếm khí với cấp bậc như vậy mà cũng có thể đem ra để đi đấu giá được”, các lão tu sĩ tặc lưỡi, “xem ra lần này tới đây là lựa chọn đúng đắn rồi”. 

 “Tên của nó là Thiên Tàn, kiếm khí cấp bậc Đại Thánh”, trong tiếng bàn tán xôn xao, ông lão tóc bạc lên tiếng, cho thanh kiếm lơ lửng giữa không trung, “được tôi luyện từ tiên kim, giá khởi điểm năm triệu nguyên thạch”. 

 Ông ta vừa dứt lời, bên dưới liền có người trả giá, đó chính là một tu sĩ Đại Thánh không hề yếu, vừa ra giá đã tăng luôn năm triệu, ngữ khí uy nghiêm, người này rõ ràng muốn có thanh kiếm bằng được. 

 Có điều, người nhìn ra sự bất phàm của thanh kiếm đâu phải chỉ có một, rất nhiều Đại Thánh ở đây đều muốn sở hữu nó, sao có thể dễ dàng bỏ qua, cái giá cứ thế được đẩy lên cao. 

 Thế rồi không mất bao lâu, một thanh tiên kiếm đã được hét lên với giá ngất ngưởng năm mươi triệu nguyên thạch, đến cả rất nhiều Thần Tử của thánh địa cũng tham gia vào, cuộc đấu giá diễn ra nảy lửa. 

 Phía này, Diệp Thành tĩnh lặng ngồi quan sát, hắn cũng đang quan sát thanh tiên kiếm đó và nhìn ra được sự bá đạo của Thiên Tàn kiếm, kiếm Xích Tiêu của hắn không thể so bì, binh khí cấp bậc Đại Thánh quá hung hãn. 

 Thế nhưng hắn lại không tham gia vào việc đấu giá, không phải hắn không muốn có mà vì sau khi đấu giá được cái đỉnh kia số nguyên thạch của hắn đã chẳng còn là bao, còn thần kiếm Thiên Tàn nếu không có chín mươi triệu nguyên thạch thì cũng chẳng đấu giá được nó. 

 “Nếu muốn có thì ta có thể hỗ trợ”, bên trong Đan Tôn Điện, Hồng Trần Tuyết mỉm cười truyền âm. 

 “Thôi bỏ đi”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, “cái đỉnh đó của ta cũng không tồi, tham lam quá không phải là tốt”. 

 “Ngươi trong kí ức của ta không phải thế này”, Hồng Trần Tuyết một tay chống cằm mỉm cười truyền âm, “trong kí ức của ta, Diệp Thành vì bảo bối mà kiên quyết mặt dày”. 

 “Người có rảnh không vậy?”, Diệp Thành liếc nhìn bên trên, mặt mày tối sầm. 

 “Hừm”, Hồng Trần Tuyết tỏ ra thản nhiên, “đó là do ngươi không cần, đừng trách ta”. 

 Diệp Thành sau đó lập tức đổi chủ đề, “nghe nói bảo bối lần này của Đông Hoang Cổ Thành chính là một tấm Tàng Bảo Đồ cổ xưa, việc này người có biết trước khi tới đây không?” 

 “Ta cũng nghe nói, không biết là thật hay giả”, Hồng Trần Tuyết nhướng vai, “có điều cho dù là Tàng Bảo Đồ thì hình như cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta”. 

 “Nhìn ra rồi”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, nói rồi hắn không quên liếc nhìn nhã gian của Thần tộc, Phượng Hoàng tộc và Yêu tộc, có ba tên này ở đây thì chẳng ai tranh được. 

 Ập vào mắt hắn là ánh sáng rực rỡ, nơi này là một biệt uyển yên tĩnh trồng đầy tiên trúc và kì hoa dị thoả, mây cùng sương lập lờ, giống như chốn bồng lai giữa nhân gian. 

 Ở nơi sâu trong rừng trúc, hắn nhìn thấy một ông lão mặc y phục giản dị đang ngồi pha trà trước một cái bàn đá giống như một ông già ôn hoà, đó chính là một Chuẩn Đế. 

 “Tiểu tử, lại đây ngồi xuống đi”, ông lão một tay mỉm cười hiền từ, đường đường là Chuẩn Đế nhưng lại pha trà cho một hậu bối như Diệp Thành, “nếm tử trà ta pha đi”. 

 “Không biết tiền bối cho gọi vãn bối tới là vì việc gì?”, Diệp Thành ngồi xuống khẽ nhấp ngụm trà, hắn nhìn ông lão một tay này và hỏi thăm dò, vị trà thanh đạm như sự giản dị của ông lão này vậy.