Diệp Thành đi thẳng về địa điểm đấu giá, đúng lúc cuộc đấu giá cho Thiên Tàn Thần Kiếm kết thúc, thực sự đã đấu được với giá trên trời, người có được là thần tử Yêu tộc, hắn ta đưa ra cái giá chín mươi chín triệu, đè bẹp hết tất cả mọi người.
Những người có mặt đều thầm chửi trong bụng, oán hận liếc nhìn nhã gian lầu hai, lần đấu giá này không biết bao nhiêu bảo bối đã bị ba nhà đó đấu giá hết, cảm giác như họ tới đây chỉ để xem kịch.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, ông lão tóc bạc là một người chủ trì xứng chức, sau khi đấu giá xong một vật lại có thêm vật nữa, hơn nữa vừa đưa ra đã lập tức thu hút sự chú ý của bốn phía, ánh mắt ai cũng sáng lấp lánh.
Diệp Thành liếc nhìn vật đó, hắn rất thích nhưng không có tiền đấu giá, đành phải đi thẳng lên lầu hai.
Khi hai ông lão hắc bạch canh gác nhã gian nhìn thấy Diệp Thành thì sắc mặt trầm xuống, chính vì tiểu tử Chuẩn Thánh này mà thần nữ và thần tử Đan Tôn Điện của họ đã thẳng thừng trở mặt.
Nhưng dù vậy hai người cũng không ngăn cản, vì Hồng Trần Tuyết đã hạ lệnh từ trước.
Diệp Thành cười gượng một tiếng rồi đi vào, đập vào mắt là thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc chuyển kiếp đang hành lễ, hơn nữa hai mắt họ đều ngấn lệ, có thể tưởng tượng được tâm trạng của họ lúc này.
Diệp Thành khẽ cười, đưa hai túi đựng đồ cho hai người họ: “Nếu đã giải trừ phong ấn thì đừng nhàn rỗi nữa, Huyền Hoang rộng lớn, Chư Thiên Vạn Vực lại càng lớn hơn, tìm được bao nhiêu hay bấy nhiêu”.
“Sự việc không thể chậm trễ, hai ta đi ngay đây”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc lau nước mắt, cầm lấy túi đựng đồ rồi quay người bước ra khỏi nhã gian: “Thánh chủ, hẹn khi khác gặp lại”.
“Hẹn khi khác gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười đưa mắt dõi theo, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống thoải mái uống rượu.
“Vừa nãy thấy ngươi đi vào hậu điện, chẳng lẽ các tiền bối của Đông Hoang Cổ Thành tìm ngươi nói chuyện à?”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười hỏi: “Có nhặt được bảo bối nào không?”
“Lại còn nhặt bảo bối, suýt nữa ta đã sợ phát khóc đây này”, Diệp Thành thở dài, nhưng không kể chuyện đó ra, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn hơi sợ, may mà lão già một tay có phong thái của tiền bối, cũng coi như nể mặt Lục Đạo, nếu không hắn đã trên đường đến Hoàng tuyền rồi.
“Hoang Cổ Thánh Thể đi tới đâu cũng được ưa thích”, Tiểu Cửu Tiên ở bên cạnh bĩu môi: “Hôm nào ta cũng bảo gia gia tìm ngươi nói chuyện, biết đâu ông ấy vui lại thưởng cho ngươi gì đó”.
“Ta hỏi hai người chuyện này”, Diệp Thành uống một ngụm rượu rồi nhìn Hồng Trần Tuyết và Tiểu Cửu Tiên: “Hai người có biết lai lịch của Đế Binh trong Đông Hoang Cổ Thành không?”
“Điều này thì ta biết”, Tiểu Cửu Tiên cười hì hì: “Chu Thiên Tiên Kiếm của Chu Thiên Đại Đế”.
“Chu Thiên Đại Đế, tên của vị Đế này đúng là hay ho”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Ông ấy là vị Đại Đế đầu tiên của thời đại Hoang Cổ trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang”, Hồng Trần Tuyết xen vào: “Giống như những Đại Đế khác của Huyền Hoang, ông ấy cũng là tồn tại danh tiếng lẫy lừng”.
“Không biết Chu Thiên Đại Đế biết Đế Binh của mình bị Lục Đạo đánh vỡ, liệu có bò ra từ quan tài không nhỉ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, biết đâu đến hắn cũng bị đánh cùng.
Nói đến Lục Đạo, hắn vô thức lấy bộ sách cổ lão già một tay đưa cho ra xem, tò mò trong sách cổ phong cấm thứ gì, Tiên Nhãn của hắn không nhìn thấu, cũng không giải trừ được phong ấn bên trong.
Điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là vật trong sách cổ này chắc chắn có liên quan đến Lục Đạo, có thể nó là thứ mà Lục Đạo muốn, nhưng tiếc rằng với đạo hạnh của hắn thì chưa thể mở được.
Hồng Trần Tuyết và Tiểu Cửu Tiên cùng nhìn sách cổ, đôi mắt cũng nheo lại, dường như cũng nhìn ra sự bất phàm của cuộn sách cổ ấy, và đó là thứ mà họ không thể nhìn được.
Nhã gian yên tĩnh nhưng phía dưới lại đấu giá sôi nổi, từng món bảo vật được đưa ra, đẩy buổi đấu giá lên tới đỉnh điểm, những người đấu giá tranh nhau mặt đỏ tía tai, suýt nữa đã lao vào đánh nhau.
“Đây là vật phẩm đấu giá cuối cùng của Đông Hoang Cổ Thành”, ông lão tóc bạc cười khẽ: “Theo lời đồn thì đây là một tấm bản đồ kho báu, đó là một vùng tiên địa với rất nhiều kho báu bất thế”.
“Nếu đã có kho báu thì sao Đông Hoang Cổ Thành không tự đến đó lấy?”, rất nhiều lão bối đều khoanh tay hỏi: “E là kho báu ấy không có thật phải không? Làm gì có chuyện tốt được lời cho chúng ta như thế”.
“Bản đồ kho báu này chỉ là một phần của nó, vẫn chưa hoàn chỉnh”, ông lão tóc bạc nhàn nhạt nói: “Nhưng Đông Hoang Cổ Thành có thể nói với mọi người một cách rất có trách nhiệm rằng kho báu thật sự tồn tại”.
“Ta không tin”, vẫn là những lão bối đó, họ không tin vào miếng bánh từ trên trời rơi xuống.