Tiên Võ Đế Vương

Chương 2113: Huynh nói linh tinh gì đấy?



“Lời này của thần tử phải nói từ đâu đây?”, Diệp Thành tiến lên trước, hứng thú nhìn thần tử Thần tộc, cười bảo: “Tại hạ là người hiền lành, thành thật, tự nhận mình không động đến Thần tộc”. 

 “Vậy sao?”, thần tử Thần tộc nhếch miệng: “Ngươi đã quên chuyện ngươi giành tiểu đỉnh với ta trong buổi đấu giá rồi à? Thần thông che giấu của ngươi đúng là cao minh, nhưng khó có thể che giấu được ta”. 

 “Sợ rằng thần tử nhận nhầm rồi”, Diệp Thành cười nhạt: “Người giành tiểu đỉnh với ngươi không phải ta”. 

 “Làm cũng đã làm rồi mà còn không thừa nhận?”, không đợi thần tử Thần tộc lên tiếng, một tiếng cười giễu cợt đã vang lên, chính là thần tử Đan Tôn Điện, hắn ta đang phong độ phất nhẹ quạt gấp. 

 “Huynh nói linh tinh gì đấy?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng quát, không ngờ thần tử Đan Tôn Điện lại chơi chiêu này, sự chán ghét và ghê tởm đối với hắn ta lập tức tăng lên đến đỉnh điểm. 

 “Sư muội đừng trách ta, những gì ta nói đều là sự thật”, thần tử Đan Tôn Điện cười ý tứ: “Ta tận mắt nhìn thấy hắn bước ra khỏi nhã gian của Đan Tôn Điện, cũng tận mắt nhìn thấy hắn trốn vào trong góc hội trường sau khi cải trang, cũng chính hắn là người đã giành tiểu đỉnh cùng thần tử Thần tộc, hắn đã làm thì phải nhận, nếu không đạo hữu của Thần tộc sẽ hiểu lầm là Đan Tôn Điện ta xúi giục”. 

 “Huynh…”, ánh mắt Hồng Trần Tuyết trở nên lạnh lẽo, bà rất muốn giơ tay một chưởng giết chết tên khốn nạn này. 

 “Tiểu tử, ngươi biết nhiều đấy”, Diệp Thành quay đầu cười nhìn thần tử Đan Tôn Điện, trong đôi mắt sâu thẳm còn loé lên tia sáng lạnh lẽo, hắn không ngờ tên này lại đâm sau lưng mình, mục đích của thần tử Đan Tôn Điện rất đơn giản, đó là mượn tay thần tử Thần tộc giết hắn. 

 “Đạo hữu quá khen, ta chỉ có sao nói vậy thôi”, thần tử Đan Tôn Điện cũng cười để lộ hai hàm răng trắng, hắn ta đợi bao nhiêu lâu chính là để chờ thời khắc này, xua tan đi mối hận thù trong lòng. 

 “Thần tử của Đan Tôn Điện nói có lý”, thần tử Thần tộc mỉm cười, lại nhìn Diệp Thành: “Ta nói rồi, kẻ nào động đến Thần tộc ta thì đều phải trả cái giá đắt”. 

 “Người giành tiểu đỉnh với thần tử Thần tộc chính là hắn”, xung quanh vang lên tiếng bàn tán, mọi người đều nhìn Diệp Thành: “Khả năng che giấu của tiểu tử này cao thật, lão phu cũng không nhìn ra”. 

 “Lần này bị nhận ra rồi, đương nhiên thần tử Thần tộc sẽ không có ý tốt”, không ít người nhìn Diệp Thành với vẻ thương hại: “Ta biết tính của thần tử Thần tộc, hắn ta cực kỳ tàn nhẫn”. 

 “Được, ta thừa nhận”, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cuối cùng Diệp Thành cũng thừa nhận, thừa nhận hay không, không quan trọng, thần tử Thần tộc đã để mắt tới hắn, hôm nay hắn ta nhất định sẽ lấy hắn ra để trút giận. 

 “Rồi sao?”, thần tử Thần tộc càng cười tôi độc hơn, trong mắt còn hiện lên vẻ dữ tợn. 

 “Rồi sao cái gì?”, Diệp Thành xoè tay nhún vai: “Cạnh tranh trong buổi đấu giá, ai ra giá cao hơn thì người đó được, thần tử Thần tộc không lấy còn không cho ta lấy à? Ngươi làm vậy, có còn Vương pháp không?” 

 “Vương pháp?”, thần tử Thần tộc cười, cười một lúc tiếng cười chợt dừng lại, hắn ta tiến lên phía trước, tung ra một chưởng: “Để ta nói cho ngươi biết, ta chính là Vương pháp”. 

 “Ức hiếp người quá đáng”, Hồng Trần Tuyết hành động, vừa định tiến lên đã bị hai Đại Thánh của Đan Tôn Điện phía sau ngăn lại, phong cấm mạnh mẽ gia trì khiến bà bị phong ấn tại chỗ. 

 “Giải trừ phong cấm cho ta”, giọng Hồng Trần Tuyết lạnh lẽo, mang theo uy nghiêm vô thượng của thần nữ. 

 “Thần nữ, đây là chuyện của bọn họ, đừng nhúng tay vào thì hơn”, hai lão già hắc bạch đều vuốt râu, không hề có ý giải trừ phong cấm cho bà: “Yên lặng quan sát tình hình đi”. 

 “Hai vị các lão nói đúng, đừng vì người ngoài mà ảnh hưởng đến tình cảm với Thần tộc”, thần tử Đan Tôn Điện cười bông đùa: “Nếu không khi sư tôn về nhất định sẽ trách tội đấy”. 

 “Đồ tiểu nhân”, sát khí của Hồng Trần Tuyết lan ra ngút trời, bà đã từ ghê tởm thần tử Đan Tôn Điện chuyển thành sát khí, muốn thoát khỏi phong cấm nhưng lại bị trói chặt. 

 Ở nơi khác, một chưởng của Diệp Thành và một chưởng của thần tử Thần tộc đã va vào nhau, cả hai đều bị đẩy lùi. 

 “Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi”, thấy sức chiến đấu của Diệp Thành không yếu, thần tử Thần tộc chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cười hưng phấn hơn: “Cứ tưởng nhàm chán, nhưng bây giờ xem ra thú vị hơn nhiều rồi”. 

 “Thần tử muốn thế nào, chúng ta nói rõ luôn đi”, Diệp Thành xoay cổ: “Đấu một trận kết thúc ân oán giữa ngươi và ta, hay là muốn chiến đấu đến chết”. 

 “Muốn khiến ngươi sống không bằng chết”, thần tử Thần tộc liếm môi, xẹt qua bầu trời, bí thuật diễn hoá trong lòng bàn tay, một chưởng đẩy ra Nhật Nguyệt Càn Khôn, nghiền ép khiến không gian sụp đổ từng tấc. 

 Diệp Thành cũng dùng bí pháp, một chưởng bình thường nhưng lại đảo lộn càn khôn, hoá giải đòn công kích của thần tử Thần tộc, sau đó giọng nói hư ảo vang vọng khắp chư thiên: “Cửu Tiêu tiền bối, vãn bối biết người đang ở đây, mong người làm chứng cho vãn bối, trận đấu này sinh tử thành bại đều do tự nguyện”. 

 “Cửu Tiêu? Cửu Tiêu Chân Nhân?”, lời nói của Diệp Thành khiến mọi người tứ phương run lên, không ít người đều nhìn xung quanh dường như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó, đó là Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất Huyền Hoang. 

 “Nếu đã coi trọng lão hủ như vậy thì ta làm chứng cũng được”, giữa tiếng xôn xao ở bốn hướng, một tiếng cười ôn hoà và nhẹ nhang vang lên từ trên trời, sau đó một thần kiếm màu tím hiện ra trên hư thiên, tràn ra Đế uy của Chuẩn Đế, trấn áp vùng thiên địa đó, cực kỳ đáng sợ. 

chapter content