Trên hư thiên, trận đại chiến đã nổ ra, tiếng động ầm vang vang vọng khắp cửu tiêu, thiên địa rung chuyển.
Một mình Diệp Thành địch lại với năm người, ba bản thể Thần Tử, hai đại thân Thần Tử trấn áp hắn trên hư thiên, không một ai nương tay, chỉ cần xuất chiêu thì đều là đại thuật sát sinh không chết không nghỉ.
Diệp Thành dành sự chăm sóc đặc biệt cho Thần Tử Thần Tộc, thần thông bá đạo đánh về hắn, bản thể bị thương thì kéo theo đạo thân nhất khí hoá tam thanh cũng bị thương, đánh mình hắn bị thương thì có nghĩa là khiến ba người bị thương.
Thần Tử Thần Tộc phẫn nộ gào thét như con chó điên, người của Thần tộc với khả năng hồi phục bá đạo chính là cách đánh khiến địch thương mười thì mình bị thương tám, máu tươi chói mắt.
So về độ ngông cuồng, hắn còn kém Diệp Thành một chút, sức hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể cũng không kém cạnh, lại thêm luân hồi chiến đấu bá đạo cho hắn đủ tư cách để đối đầu với Thần Tử Thần Tộc và đạo thân.
“Giết”, Thần Tử Thần Tộc sát khí ngút trời, tay cầm thần kiếm, một kiếm chém ra cả ngân hà, khiến thiên địa nứt lìa, sức mạnh tịch diệt khiến thiên địa hoá thành mớ hỗn độn.
“Ngươi còn kém xa”, Diệp Thành hắng giọng, hắn xáo trộn cửu tiêu, né tránh qua ngân hà tịch diệt kia, thân hình dị thường, sát phạt đến phía trước Thần Tử Thần Tộc, chín đạo thần thương hợp lại lành một, mạnh mẽ bá đạo.
Thần Tử Thần Tộc lập tức trúng chiêu, máu tươi bắn vọt, cảnh tượng choán mắt, đường đường là Thần Tử Thần Tộc mà lại bị cấm pháp nguyên thần truyền đời của nhà mình làm trọng thương, suýt chút nữa thì tịch diệt chân thân.
Vì hắn bị thương nên kéo theo đạo thân nhất khí hoá tam thanh bị thương, hai đạo thân vừa sát phạt đến, còn chưa kịp thi triển thần thông công phá hướng về Diệp Thành thì đã bị hoá thành làn khói xanh.
Lúc này, trận dung một đấu năm biến thành một đấu ba, vả lại Thần Tử Thần Tộc còn bị trọng thương, rơi vào trạng thái yếu ớt, thất khiếu chảy máu, hắn gào thét giữa hư thiên.
“Diệt”, Thần Tử Yêu Tộc bước trên tinh hải, cuốn theo tiên hải như muốn nuốt chửng Diệp Thành.
“Mở”, hai tay Diệp Thành chống trời, diễn hoá bí pháp, cứ thế trảm phá tiên hải của Thần Tử Phượng Hoạng, đến cả Thần Tử Yêu Tộc cũng gặp phản phệ, hắn bị đánh bay đi, trấn áp cả không gian.
“Chết đi”, Thần Tử Phượng Hoàng đã tung đòn công kích đến, tay cầm tiên kiếm trảm ra một con phượng hoàng.
“Ngươi cũng còn kém xa lắm”, Diệp Thành nhanh chóng né tránh, hắn tung chưởng tiêu diệt con phượng hoàng kia, rồi lật tay đánh vào thương không, Thần Tử Phượng Hoàng liên tục bị đánh ra khỏi đó cả nghìn trượng.
“Thật...thật là mạnh”, tu sĩ tứ phương nhìn mà rợn người, sắc mặt ai nấy tỏ ra kinh ngạc, “lần lượt tiêu diệt hai đạo thân của Thần Tử Thần Tộc, đến cả ba Thần Tử cũng liên tiếp thất bại”.
“Không phải chứ?”, có người gãi đầu, “nghe nói khi ở đại hội Dao Trì một mình Thần Tử Thần Tộc đánh thánh thể bán sống bán chết, nhưng trận dung một đấu ba này thì Diệp Thành lại chiếm ưu thế”.
“Sao đột nhiên lại mạnh thế này?”, Đại Thánh của Thần tộc, Yêu tộc và Phượng Hoàng tộc tỏ ra khó hiểu, bọn họ đã từng tới đại hội Dao Trì, lúc đó Diệp Thành không hề mạnh như vậy.
“Nhận của ta một kiếm”, một tên thanh niên tóc trắng sát phạt vào trong, tên này không phải hạng vừa, cơ thể rắn rỏi, sát khí ngút trời, vừa sát phạt vào đã tung ra nhát kiếm tuyệt sát lạnh lùng mà u tịch.
Diệp Thành lập tức trúng chiêu, phần lưng bị rạch tạo thành vết thương sâu trào máu, thánh cốt lộ ra ngoài.
Chưa hết, không đợi hắn đứng vững thì trên trời đã lại có một bàn chân to dẫm xuống.
Đó là bí pháp đạp thiên, người ra tay chính là một tên thanh niên tóc đỏ, một đạp nặng tựa núi non, hắn dẫm đạp khiến Diệp Thành lảo đảo, thánh cốt mạnh mẽ nứt ra.