Tiên Võ Đế Vương

Chương 212



Đây là linh sơn với linh khí dồi dào, người ở Hằng Nhạc Tông gọi nó là Ngọc Nữ Phong.

Trên đỉnh núi, Sở Huyên đang ngồi khoanh chân tĩnh tâm hít thở.

Phía sau có một bóng hình chậm rãi đi tới với hương sắc mê lòng người.

“Linh Nhi, sao muội lại chạy ra ngoài?”, cảm thấy Sở Linh đi tới, Sở Huyên đứng dậy, không quên liếc nhìn muội muội của mình: “Lại lười biếng rồi”.

“Đâu có”, Sở Linh cười hi hi sau đó đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

“Muội tìm gì vậy?”

“Tỷ, muội nghe nói tỷ nhận một đồ đệ ở ngoại môn, thế người đó đâu? Dẫn tới muội xem nào, muội rất muốn xem tài năng của người này, làm sao mới lọt được vào mắt tỷ chứ”.

“Còn đang ở ngoại môn”, Sở Huyên khẽ cười: “Tên đó quả thực rất thú vị, ta cho hắn thử thách vào nội môn, nếu như đến thử thách này còn không vượt qua được thì miễn bàn”.

Nói rồi, Sở Huyên không quên đẩy Sở Linh rồi hối thúc: “Mau đi bế quan đi, đừng lén chạy ra đây nữa”.

“Muội biết rồi, muội biết rồi mà”, Sở Linh Nhi ngoan ngoãn rời đi.

…….

“Xuất đan”, đêm khuya, một giọng nói khản đặc vang lên trong Linh Đan Các.

“Mới đó mà đã xuất đan rồi sao?”, Từ Phúc giọng nói rất trầm vang lên, mang theo ý tứ cảnh giác. Ông ta nhảy dựng lên, lập tức tới bên cạnh Diệp Thành.

Diệp Thành lúc này đang nắm trong tay một viên đan dược vừa bay ra khỏi lư luyện đan.



Có lẽ vì quá mệt mỏi nên vừa cầm được linh đan, hắn liền lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ra đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt hõm sâu hằn lên từng tia máu, khoé miệng còn mọc râu lởm chởm, khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi.

Từ Phúc ra tay đẩy một đạo linh quang vào cơ thể Diệp Thành mới khiến Diệp Thành đứng vững.

“Luyện ra rồi, luyện ra rồi”, Diệp Thành không màng tới sự mệt mỏi của bản thân, hắn hân hoan nhìn Hồi Huyền Đan trong tay.

Đan dược mà hắn luyện ra không được nhẵn nhụi như Từ Phúc luyện, thậm chí còn lồi lõm, vả lại đến cả khí sắc tím bao quanh cũng không có, và một đường vân trên đan dược cũng rất mờ.

Có điều dù là vậy thì hắn cũng rất vui mừng vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn luyện được đan.

Từ Phúc nhận lấy Hồi Huyền Đan sau đó không quên liếc nhìn đống Linh Thảo còn thừa.

“Chỉ dùng bốn mươi phần Linh Thảo mà đã có thể luyện ra Hồi Huyền Đan”, Từ Phúc kinh ngạc, ông ta thốt lên: “Đến cả Đan Thần năm xưa luyện đan lần đầu cũng phải dùng tới bảy mươi phần, tiểu tử nhà ngươi…”.

Mặc dù thành quả của Diệp Thành nằm ngoài dự liệu của ông ta nhưng ông ta vẫn trầm mặt nói một câu: “Miễn cưỡng có thể coi như ngươi đạt yêu cầu, nhưng phẩm chất của Hồi Huyền Đan lại chưa được đẹp, cần thời gian rèn luyện hơn nữa”.

“Con hiểu rồi ạ”, Diệp Thành cười xoà.

“Đã là viên đan dược đầu tiên mà ngươi luyện chế được thì ngươi ăn đi”, Từ Phúc lại đưa Hồi Huyền Đan cho Diệp Thành.

Vâng!

Diệp Thành gật đầu dứt khoát, hắn cầm lấy viên linh đan đầu tiên được luyện chế bằng mồ hôi công sức của mình sau đó cho vào miệng.

Chẳng mấy chốc, dược lực của Hồi Huyền Đan tan trong cơ thể hắn, chân khí tiêu hao cứ thế nhanh chóng được bù đắp lại, tinh nguyên thuần tuý quả là mạnh hơn Ngọc Linh Dịch rất nhiều, đây chính là khoảng cách khác biệt lớn giữa Ngọc Linh Dịch và linh đan.