Trên không, hai con rồng một vàng một bạc gầm rú rung trời.
Những tu sĩ có mặt ở đây đều ngẩng đầu lên nhìn không trung với vẻ mặt kinh ngạc và phấn khích.
Điều bất ngờ là ai cũng kinh ngạc và khá là mơ hồ nhìn con rồng màu vàng kia của Diệp Thành. Đó chính là linh đan tám vân hàng thật giá thật, tám luồng sáng đan vân lấp lánh thật sự chói mắt.
Cứ nghĩ rằng chỉ có thần tử Đan Tôn mới có thể luyện ra tám vân, lại không ngờ Thánh Thể cũng làm được. Phải biết rằng, thần tử Đan Tôn nhận được chân truyền từ Đan Tôn, nhưng Diệp Thành lại là một biến số.
Người có vẻ mặt xuất sắc nhất vẫn là thần tử Đan Tôn, quạt xếp phất phơ khựng lại giữa không trung, con ngươi hắn ta co rút lại nhìn con rồng màu vàng của Diệp Thành. Kia đúng là linh đan tám vân.
Ngay khi sắc mặt hắn ta đang vô cùng khó coi thì đan long màu bạc và con đan long màu vàng của Diệp Thành đã bắt đầu cắn xé nhau.
Bầu trời rền vang, đan long màu vàng và màu bạc quay cuồng trên không, mây đen vần vũ che trời lấp đất, không gian u ám, hai con rồng nổi bật cùng múa với sấm chớp.
Tuy chúng chỉ là linh đan, nhưng lại có uy áp khủng bố. Dù là cuộc chiến giữa linh đan, lại giống như là hai con rồng thật đang đấu với nhau, ăn mòn đan khí của đối phương và đều vết thương chồng chất.
Cũng là đan bát vân nhưng cũng phân chia mạnh yếu. Chẳng ai biết được, rốt cuộc kim đan của Diệp Thành mạnh hơn hay của thần tử Đan Tôn mạnh hơn. Cuộc chiến linh đan đánh cược tính mạng giờ mới bắt đầu.
Diệp Thành ngó không trung rồi quay đi, nhìn thẳng vào thần tử Đan Tôn đối diện.
Hắn cũng không phải là chẳng màng thắng thua, mà là đã biết trước được kết quả. Cùng là linh đan tám vân, trong khi kim đan của Diệp Thành còn có căn nguyên Thánh Thể. Đây là điều mà đan của thần Tử Đan Tôn không thể sánh bằng.
Sau khi biết được thắng thua, vậy kế tiếp mới là chuyện chính. Diệp Thành đã tính toán xong khoảng cách và vị trí, chuẩn bị xông đến trước mặt thần tử Đan Tôn bất cứ lúc nào và bắt giữ hắn ta thì sẽ cứu được người chuyển thế.
Sự thật cũng đúng như những gì Diệp Thành đoán, bạc đan của thần tử Đan Tôn bị đánh kim đan của hắn đánh tan, hóa thành một viên đan dược rơi xuống, đan vân xám xịt một màu.
"Tạo Hóa Đan tám vân thua?", vô số người thấy bạc đan rơi xuống mà trợn mắt há hốc miệng, có chút khó tin. Bạc đan kia bị đánh bại đồng nghĩa với thần tử Đan Tôn thua.
"Ông trời của của ta ơi!", những đệ tử trẻ tuổi đều nhìn về phía Diệp Thành: "Sức chiến đấu đã vô địch trong cùng cấp, giờ thuật luyện đan cũng không đối thủ sao? Ngay cả đệ tử chân truyền của Đan Tôn cũng bị đánh bại".
"Thằng nhóc kia là toàn năng hả?", đám bô lão cũng nhếch mép cười: "Đánh thắng thần tử, luyện ra kim đan, cái cách vả mặt bá đạo ấy, lão phu thích!"
"Không ngờ thần tử lại thua!", hai ông lão của Đan Tôn Điện cũng choáng váng, khó có thể tin.
"Có vẻ như cái gì hắn cũng biết!", Tiểu Cửu Tiên cười hì hì nói: "Hay là ta gả cho hắn nhỉ!"
"Hôm nay ngươi đã vui chưa?", một giọng nói mờ ảo chợt vang lên, Diệp Thành đã xuất hiện sau lưng thần tử Đan Tôn. Sau đó, còn có một thanh kiếm đỏ như máu vắt ngang vai hắn ta, kiếm khí bắn ra xung quanh.
"Tên kia đi qua kiểu gì thế?", tu sĩ xung quanh nhìn mà sửng sốt, vừa không để ý cái là Diệp Thành đã lẻ đến đằng sau thần tử Đan Tôn. Song buồn cười là họ lại chẳng nhìn thấy được.
"Thả thần tử của chúng ta ra", hai ông lão của Đan Tôn Điện bỗng nhiên hét lên, đứng chặn bên ngoài kết giới.
"Thả hắn ta ra cũng được thôi, thả hai người bạn của ta ra đã!", Diệp Thành khá là hứng thú nhìn hai tu sĩ Đại Thánh của Đan Tôn Điện nói: "Tiện thể cởi cấm chế của thần nữ nhà ngươi luôn".