Trong tiệc Côn Luân ánh sao rực rỡ, giống như đang tuyên bố với thời đại, đây là một thời đại hoàng kim.
Diệp Thành ung dung ngồi xuống, lẳng lặng uống rượu, thỉnh thoảng cũng sẽ ngước mắt quét một lượt bốn phía quanh Yên hội.
Không biết vì sao, nhìn thấy rất nhiều thần tử thần nữ, hắn lại sinh ra một loại cảm giác bi thương khó tả, bọn họ đều giống như những ngôi sao chói mắt, nhưng năm tháng đổi dời, cuối cùng cũng chỉ là những người đáng thương trên con đường đế vương.
Tiên Võ Đế Tôn ngã xuống chỉ mới chín ngàn năm, dấu vết đế đạo của ông vẫn như trước áp chế chư thiên, nếu muốn nghịch thiên trở thành Đế dưới sự ràng buộc này, tính khả thi gần như bằng không, cái gọi là đế lộ tranh hùng, kỳ thực chỉ là trò cười cổ xưa, có trách chỉ trách... Bọn họ sinh vào nhầm thời đại.
Chư Thiên Vạn Vực của hiện tại rất giống với Đại Sở, trong chúng sinh, Đại Sở chỉ có một người có thể nhòm ngó đến tu vi tối cao, mà Chư Thiên Vạn Vực cũng vậy, con một người có thể chứng đạo thành đế.
Năm tháng trôi qua, thế sự xoay vần, bao nhiêu anh kiệt cái thế nuốt hận, dùng hết tinh lực cả đời, cũng không có thể vượt qua rãnh trời lúc ẩn lúc hiện kia, giống như Sở Hải Thần Binh, như là Chiến Thần Hình Thiên, rõ ràng chỉ thiếu một bước, nhưng cuối cùng vẫn khó bước ra, chỉ để lại trên thế gian nỗi bi thương và đau khổ vì chết yểu.
Diệp Thành nở nụ cười, nỗi bi thương càng nhiều hơn, đau xót cho các thần tử thần nữ, đồng dạng cũng đau xót cho chính mình, không biết tiệc Côn Luân của mấy ngàn năm sau, bọn họ còn có thể chuyện trò vui vẻ như này nữa hay không, bọn họ khi đó, có lẽ đã bị năm tháng mài giũa hết tất cả thèm muốn.
“Ngươi đừng cười rồi lại khóc”. Bên cạnh, Yên Lão Đạo vẫn đang đổ rượu vào hồ lô ung dung nói một câu: “Con đường tu sĩ đi chính là nghịch thiên, cần gì phải quan tâm có thể đi được bao xa”.
“Lời này của ông cũng không sai”. Diệp Thành cười, nhìn về phía cửa, mong đợi sẽ có người chuyển thế bước vào, so với di tích thời xa xưa, hắn càng quan tâm đến những người từ quê hương Đại Sở.
Hắn vẫn chưa nhìn thấy người chuyển thế, đã nhìn thấy nha đầu Tiểu Cửu Tiên trở lại, thở phì phò, tám phần là không đuổi kịp Nam Đế, tuy chiến lực mạnh, nhưng tốc độ vẫn yếu hơn Nam Đế một bậc.
Hắn thu hồi ánh mắt, rất tự giác niêm phong Thánh Thể Bản Nguyên, để tránh bị Tiểu Cửu Tiên nhận ra.
Quả nhiên, Tiểu Cửu Tiên không hề phát hiện, tuy là đã tiến vào bậc Thánh Nhân, cũng khó có thể bị Chu Thiên biến đổi.
Bên ngoài lầu các vẫn có người bước vào, không chỉ là thần tử thần nữ, ngay cả một vài ông lão cũng đến đây, nhưng chỉ ở lại một lát đã lại đi rồi, bởi vì bọn họ cực kỳ không hợp nhóm người nơi đây.
Trên vân đài ở giữa Yên hội, có thần nữ của đại giáo hiến dâng điệu múa, dáng múa uyển chuyển, khiến cho cả sảnh đường hò reo khen hay.
Sau lần lượt các cao trào, tiệc Côn Luân dần yên tĩnh, trong tiếng đàn trống kèn, lục tục có người đứng dậy, lặng yên rời đi, mọi người tự hiểu trong lòng, đi đến di tích viễn cổ trước.
Diệp Thành và Yên Lão Đạo cũng đứng dậy, theo dòng người đi đến trung tâm thành, bước vào Truyền Tống Trận.
Truyền Tống Trận của cổ thành Côn Luân, cực kỳ khổng lồ, khoảng cách truyền tống cũng rất xa.
“Di tích Viễn Cổ, ở ngay dưới lòng biển sâu này”. Khi hắn nhíu mày, Yên Lão Đạo ung dung nói một tiếng, nói xong lại lấy bầu rượu ra, uống một cách nhàn hạ: “Vẫn chưa đến lúc mở ra”.
“Biển này có lai lịch thế nào”. Diệp Thành giấu tiên nhãn, tò mò nhìn Yên Lão Đạo.
“Biển này tên là Hồng Liên Nghiệp Hải”. Yên Lão Đạo mở miệng: “Tương truyền là do một giọt tiên lệ của Hồng Liên Nữ Đế hoá thành, năm tháng mà nó tồn tại lâu đến mức khiến cho người ta không thể tưởng tượng ra”.
“Nước mắt của Nữ Đế”. Diệp Thành lại nhíu mày: “Chẳng trách đến tiên nhãn cũng không thể nhìn ra huyền cơ”.