“Ai?”, Diệp Thành lại hét lên một tiếng, tay cầm Xích Tiêu, đưa mắt nhìn khắp xung quanh.
Chỉ là, vẫn chẳng thấy bóng dáng nào, cũng không tìm được nguồn gốc của giọng nói mờ mịt kia, chỉ biết âm thanh kia như có ma lực, khiến cho người ta không cách nào kháng cự, hơi lơ đãng chút thôi là trong đầu sẽ xuất hiện ảo giác.
Mấy giây sau, âm thanh kia mới dần tắt ngúm, nhưng ma đỉnh nhỏ vẫn còn run rẩy, giống như nhận được một loại triệu hồi nào đó, muốn đột phá phong ấn, tới một lĩnh vực không biết tên.
Diệp Thành cũng không thả lỏng cảnh giác, hắn không biết ma đỉnh nhỏ và di tích viễn cổ này có liên quan gì đến nhau, hay nó còn cất giấu bí mật động trời gì, hắn phải đi dò xét mới có thể vén bức màn bí ẩn này lên.
Trước đó, hắn không thể nào cởi bỏ phong ấn của năm chiếc ma đỉnh nhỏ, chúng nó thật sự quá bất thường, đây là di tích viễn cổ, nguy cơ trùng trùng, hắn không được phép có chút chủ quan nào.
Trong lòng suy đoán, hắn lại di chuyển bước chân, muốn đi vào sâu trong di tích tìm tòi hư thực.
Nhưng đúng lúc này, vùng trời này bỗng nhiên rung mạnh, theo sau đó là tiếng rầm rầm vang dội.
Diệp Thành vô thức ngước mắt nhìn về phương xa, nơi đó có một tia tiên quang sáng chói vạch qua bầu trời.
Tập trung nhìn lại mới thấy rõ tiên quang kia là thứ gì, chính là một chiếc lư đồng màu vàng, toàn thân tràn đầy tiên khí màu vàng, vô số sợi nhỏ đan xen vào nhau, mỗi sợi đều nặng tựa như núi.
Lư đồng màu vàng vô cùng bất phàm, uy áp cực mạnh, là một Đại Thánh Binh hàng thật giá thật, dọc đường nghiền ép không gian hư vô đổ sụp, mặc dù ở rất xa, nhưng vùng đất trời này vẫn bị ảnh hưởng.
Đã là bảo vật Đại Thánh Binh, ắt phải có người tranh cướp, hơn nữa cũng không phải một người, mà là ba người.
Lại nói đến ba người kia, đều là người quen của Diệp Thành, mặc dù mặc áo bào đen, nhưng cũng khó thoát khỏi cái nhìn của Tiên Nhãn, đây không phải là thần tử Thiên Phạt, thần tử Thương Linh và thần tử Vũ Hóa hay sao?
Tốc độ của lư đồng màu vàng không chậm, thân pháp của ba người cũng không phải dùng để trưng cho đẹp, đuổi theo suốt dọc đường, không chỉ một lần sử dụng đại thần thông muốn phong ấn lư đồng, nhưng đều bị lư đồng tránh thoát.
“Đúng là đến sớm không bằng đúng lúc”. Diệp Thành cười khẩy, ẩn mình vào không gian hư vô, chỉ đợi ba người kia đi ngang qua rồi sử dụng sấm sét giết chết, nếu đã là kẻ thù, vậy hắn sẽ không nương tay.
Hắn vừa ẩn nấp không bao lâu, lư đồng màu vàng kia đã tới, quả thật nặng nề như núi, thung lũng này bị nó nghiền ép sụp đổ, cho dù là Diệp Thành thì cũng suýt bị ép lộ diện.
Lư đồng màu vàng đến rồi, ba người thần tử Thiên Phạt cũng đến rồi, ba người phối hợp cũng khá ăn ý, hợp sức lấy ra một tấm thiên võng, chặn hết bốn phía, giam cầm lư đồng này vào Hư Thiên.
Lư đồng màu vàng bay vù vù, tiên quang bắn ra bốn phía, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là pháp khí, không có chủ nhân điều khiển, nó khó mà chống lại được ba Chuẩn Thánh đáng sợ, muốn xông ra nhưng lại chẳng được như ý.
“Là của ta rồi”. Thấy lư đồng bị giam cầm, ánh mắt thần tử Thiên Phạt phóng ra tia tham lam, đã không kịp chờ đợi giơ tay chụp lấy lư đồng màu vàng, đây gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
“Nó là của ta”. Thần tử Vũ Hóa âm u cười nói, một kiếm chặt đứt cánh tay thần tử Thiên Phạt, sau đó cũng giơ tay ra, thu lư đồng màu vàng rồi xoay người chạy trốn.
Diệp Thành trong không gian hư vô không nhịn được thổn thức, cảnh tượng này quả thật vui tai vui mắt.
Ngay vừa rồi, ba người vẫn là đồng minh, hợp lực phong ấn lư đồng màu vàng, giờ phút này lại vì đoạt bảo mà ra tay đánh nhau, đều là dáng vẻ không chết không thôi, thật sự rất châm chọc.
Nghĩ vậy, hắn giơ tay thu lư đồng màu vàng bị phong ấn này vào túi chứa đồ.
“Hả?”. Ba người thần tử Thiên Phạt còn đang sống mái với nhau lập tức ngừng chiến, vậy mà không một ai phát hiện ra nơi này còn một người thứ tư ẩn nấp, hơn nữa nhân lúc ba người bọn họ tranh đấu mà ngư ông đắc lợi.