Lục Đạo ngơ ngác nhưng vẫn chậm chạp đưa tay ra nhận lấy bí kíp, bí kíp lập tức biến thành một làn khói, tin tức cổ chứa bên trong hòa vào trong thần hải của hắn”.
Lúc này, cơ thể của Lục Đạo mới run lên, đôi mắt vô hồn thoáng nét mơ hồ.
Hắn chầm chậm quay người lại, từ từ bước đi, bóng lưng buồn bã và cô độc, không biết đã lang thang ở thế giới này bao lâu, giữa thế gian này, hắn mới thật sự là một vị khách qua đường.
Diệp Thành đi theo sau nhưng không đuổi kịp được Lục Đạo, thân pháp quá quỷ dị, đi một lúc thì biến thành ảo ảnh, chỉ để lại những bóng lưng.
Hắn đứng một lúc lâu, lòng buồn bã, có lẽ sau này hắn cũng sẽ giống như Lục Đạo và Hồng Trần, vì tâm niệm nào đó mà cãi lại mệnh trời, trở thành một cái xác không hồn.
Ầy, hắn thở dài rồi cũng quay đầu bỏ đi, bước trên mặt biển và quay vào lại di chỉ.
Lúc vào lại trong di chỉ, hắn đã quen đường rồi nên cứ đi thẳng vào trong, người khác thì tụ năm tụ ba đi ra ngoài, vừa đi vừa mắng, chắc là những người bị cướp, chỉ muốn thoát khỏi chỗ quỷ quái đó.
Trong đó cả Thánh Vương và Đại Thánh cũng khó tránh bị cướp, lần này vào đúng thật là mất hết mặt mũi, tốt xấu gì cũng là tiền bối nhưng lại bị một đám nhóc đánh đến không ngóc đầu lên nỗi.
Bọn họ còn đỡ, ít ra thì còn giữ được mạng, có một số Thánh Vương và Đại Thánh đã bỏ mạng trong di chỉ, muốn trách chỉ trách họ tự cho mình giỏi, đánh giá quá thấp sự áp chế của di chỉ.
Bên ngoài, Thánh Vương và Đại Thánh mạnh đến mức nào nhưng trong di chỉ, tất cả đều bị áp chế về Chuẩn Thánh, khi cùng cấp thì còn tính Thánh Vương hay Đại Thánh gì nữa, nói chuyện với nhau bằng nắm đấm thôi.
Diệp Thành liếc nhìn những người đó nhưng không ra tay mà dùng tiên nhãn quan sát xung quanh.
Hắn phát hiện, rất nhiều chỗ trong di chỉ đều bị người ta để lại ký hiệu thần bí, như những cây cổ thụ chọc trời hay những cung điện đổ nát, những tảng đá lớn, được che đậy rất kỹ.
Hắn nhận ra những ký hiệu đó, đó là ký hiệu thời không, cũng không khó để biết được đấy là ký hiệu của ai, ngoài Tịch Diệt Thần Thể thì còn ai nữa, nhờ ký hiệu thời không, ông ta có thể dịch chuyển trong tích tắc.
“Tịch Diệt Thần Thể, ông cũng giữ lại không ít đường lùi đâu nhỉ?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, suốt quãng đường, cứ hễ thấy ký hiệu thời không là hắn lại xóa hết không do dự.
Lúc hắn quay về lại khu vực sâu bên trong thì không khí ở đó đang náo nhiệt, hắn lên đỉnh núi, nhìn về phương xa.
Hắn thấy tận sâu bên trong là vô số Phật quang chiếu rọi sáng cả một vùng, những luồng Phật quang đó xuất phát từ một viên Phật châu màu vàng, nói chính xác hơn là một viên xá lợi Phật lơ lửng trên không.
Giữa không gian rộng lớn, có thể nghe thấy tiếng cồng chiêng cùng Phật âm cổ hùng hồn, như đang phổ độ.
Nhưng vẫn chưa hết, mặc dù xá lợi Phật đã nổ tung nhưng lại có Phật quang chói lóa quy tụ, cuồn cuộn như sóng biển, rộng lớn vô biên, mang theo sức mạnh bất tận.
Diệp Thành hiểu đó là niệm lực Phật đã nhận được từ sự thờ cúng của chúng sinh, dường như còn có thể nhìn thấy một tượng Phật ngồi đang được chúng sinh thành tâm quỳ bái giữa niệm lực dạt dào như biển lớn.
Niệm lực chúng sinh của Phật là một loại sức mạnh thần bí, có lúc còn hơn cả bí pháp, sức mạnh của nó có thể phá tan được thân xác, hủy diệt nguyên thần, nếu có thêm pháp khí thì uy lực càng bá đạo hơn.
Vì vậy, mặc dù xá lợi Phật đã vỡ nhưng những người tranh giành vẫn chưa bỏ cuộc mà càng lúc càng quyết liệt hơn, tất cả đều lấy thần khí và vật chứa bản mệnh của mình ra, điên cuồng thu thập niệm lực chúng sinh của Phật.