“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng?”, Diệp Thành lạnh lùng quát lên, đạo tắc và bản nguyên Thánh Thể cùng nhau rung động, đan xen vào nhau tạo thành một thanh thần kiếm vô hình, chặt đứt trói buộc từ trong cõi sâu xa, hệt như một con rồng ngang ngược nhảy ra.
Hắn cứng rắn chịu một kiếm của thần tử Tiên tộc, sau đó bỗng nhiên vung tay đánh một chưởng quét ngang chín Cổ Ấn.
Thần tử Tiên tộc cũng bị đẩy lùi, sát kiếm kêu vang, nhuộm đầy thánh huyết, tí tách chảy xuống.
Lần này đổi lại thành Diệp Thành, một bước Súc Địa Thành Thốn, giết tới vùng Hư Thiên này, một chưởng đánh ra Thái Hư Long Cấm, thần tử Tiên tộc vừa định nhúc nhích đã lập tức bị Long Cấm phong ấn cơ thể.
Tên này cũng không phải ăn chay, sử dụng bí pháp bất thế, đánh vỡ phong cấm, thoát khỏi vây khốn, bởi vậy phải chịu một chiêu Bát Hoang Quyền của Diệp Thành, thân tiên mạnh mẽ cũng theo đó mà nứt vỡ.
“Ngươi quả thật nên chết”. Thần tử Tiên tộc gầm thét, ấn đường bắn ra sấm sét nhằm vào Nguyên Thần.
Diệp Thành không dám khinh thường, dùng chín Thần Thương đối kháng, Tiên tộc nổi danh về công kích, dù có Phượng Hoàng Tiên Ngự bảo vệ Thần Hải Nguyên Thần thì vẫn có khả năng cao bị ảnh hưởng, huống chi đối phương còn không phải người bình thường.
Sấm sét mà thần mang đối kháng, tiêu diệt lẫn nhau, cùng nhau sụp đổ, sức mạnh diệt vong ngập tràn khắp nơi.
Giết! Ánh mắt thần tử Tiên tộc đỏ ngầu, không ngừng phất tay đánh ra thần thông cái thế.
Tất nhiên Diệp Thành không dám lơ là, mạnh mẽ ra tay, liên tục đánh ra bí pháp thần thông, bá đạo vô song.
Hai người đều dùng bí pháp rầm rầm đối kháng với nhau trên Hư Thiên, đánh đến trời đất phai màu, tinh không mất đi ánh sáng, thật sự giống như Tiên vương và chiến thần giao chiến, không đánh đến trời đất diệt vong thì không dừng.
Diệp Thành liên tục bị thương, nhưng càng đánh càng hung hãn, chỉ tấn công không phòng thủ, giống như một kẻ điên, thân thánh mạnh mẽ, dùng thân thể cứng rắn chống đỡ, đánh ra Hoang Cổ Thánh Thể danh tiếng lẫy lừng.
Thần tử Tiên tộc cũng điên rồi, không biết đau đớn, bất kể giá nào, liên tục công kích, Diệp Thành đánh hắn ta một quyền, hắn ta chém trả lại một kiếm, ngay cả tiên huyết và thánh huyết cũng đang đấu đá lẫn nhau.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tu sĩ khắp nơi, hai người đánh không dưới năm trăm hiệp, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Đến hiệp thứ sáu trăm, tình hình chiến đấu ngang sức ngang tài này mới có một chút thay đổi cực nhỏ.
Thần tử Tiên tộc lấy máu tế kiếm, một kiếm bẻ gãy nghiền nát, là đại thuật trong thần thông tuyệt sát.
Nhưng, đối mặt với một kiếm chết chóc này, Diệp Thành lại không phòng ngự, mặc cho một kiếm này xuyên thủng lồng ngực hắn, mà trong chớp mắt đó, hắn cũng chợt tung chưởng đánh cho thần tử Tiên tộc máu thịt be bét.
Thần tử Tiên tộc gào thét, máu tươi điên cuồng chảy ra, lảo đảo lùi về sau, giẫm sập từng vùng Hư Thiên.
Diệp Thành cũng hộc máu, lại không thèm để ý, sải bước truy sát, bí pháp thần thông không ngừng tuôn ra.
Thần tử Tiên tộc rơi vào thế yếu, bị Diệp Thành đánh từ phía tây Hư Thiên đến phía bắc Thương Khung, cho dù sức khôi phục của thần tử Tiên tộc rất bá đạo, nhưng cũng không theo kịp tốc độ bị thương.
“Giết”. Sắc mặt thần tử Tiên tộc dữ tợn, tóc tai bù xù như ác ma, nào còn dáng vẻ cao xa vời vợi như lúc trước, giờ phút này, kiêu ngạo của hắn ta dần dần bị tiêu diệt.
Đó là một loại bí pháp mà người thường không cách nào hiểu được, có thể nói là Đại Đế Tiên Kinh, truyền thừa của Tiên Vũ Đại Đế, Đế Đạo Tiên Pháp đó được hậu bối sử dụng, cũng coi như lĩnh ngộ được chút chân lý trong đó.
Diệp Thành tế đỉnh, nghịch thiên đâm đến, lại bị Tiên Hà này đánh bay ra ngoài.
Pháp khí bản mệnh bị thương, hắn cũng bị phản phệ, có máu tươi từ thân thánh tràn ra, vô cùng chói mắt.
Mà chỉ trong nháy mắt này, hắn cũng vung tay ra chém một kiếm vào Ngân Hà, đánh cho thần tử Tiên tộc lảo đảo, thân tiên vừa phục hồi lại bị chấn động tạo thành vô số vết nứt.