Tiên Võ Đế Vương

Chương 2173: Rốt cuộc thì cô là ai?



Vừa dứt lời, hai người bèn dừng lại, lạnh lùng nói một lời. 

 Ảo cảnh bị hóa giải, cảnh tượng trước mặt hai người chợi thay đổi, không phải Hồng Liên Nghiệp Hải mà là một thế giới mù mịt. Đập vào trước mặt là mây mù mờ mịt dày đặc và không thể nhìn thấy cuối. 

 Hai người đưa lưng về phía nhau, tay cầm kiếm, híp mắt liếc nhìn xung quanh. Họ cũng không biết ban nãy bị đẩy vào ảo cảnh khi nào, nhưng lại biết nó cực kỳ bá đạo, còn hơn cả nhất niệm hoa khai. 

 “Lục Đạo Tiên Nhãn của huynh có thấy gì không”, Cơ Tuyết Băng nhỏ giọng truyền âm cho Diệp Thành. 

 “Rất huyền bí, không thể nhìn xuyên!”, Diệp Thành nhàn nhạt nói: “Có một sức mạnh thần bí che giấu huyền cơ”. 

 “Hoan nghênh đi vào Thương Lan Giới!”, một giọng nữ mờ mịt chầm chậm vọng lại, giọng điệu mang chút quyến rũ, lại không giấu nổi vẻ thần bí và tang thương. 

 Theo giọng nữ du dương ấy vang lên, đám sương mù mờ mịt biến thành một bóng hình xinh đẹp, cơ thể y như nguyên thần và ảo ảnh trôi nổi ở đâu, không thấy rõ mặt mũi, chỉ biết là nữ. 

 Cô gái kia vô cùng quỷ dị, là tàn hồn, dù ở trước mặt nhưng trông còn xa xôi hơn cả mộng ảo. Nàng ta ôm một cây đàn tỳ bà, tuy chưa gảy song lại có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng đàn. Tiếng cười của nàng ta mê hoặc chúng sinh, đều mang một sức cuốn hút như tiếng tỳ bà kia. 

 Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng xoay người lại, từ dựa lưng vào nhau thành vai sóng vai, đồng loạt lùi lại một bước, nheo mắt nhìn chằm chằm cô gái mờ ảo kia. Tàn hồn này khiến hai người cảm thấy kiêng kỵ. 

 “Khi cách vô số năm tháng, không ngờ vẫn có thể gặp được Lục Đạo Tiên Nhãn của Thái Hư!”, cô gái hư ảo kia hiện ra chân thân lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc, lúm đồng tiền như hoa phảng phất tiên nữ trên trời. 

 “Rốt cuộc thì cô là ai?”, Diệp Thành cau mày, Xích Tiêu trong tay cũng ngân vang. 

 “Gọi ta Thương Lan là được, nhưng ta càng thích người đời gọi ta là Tà Ma”, đôi môi cô gái khẽ mở phát ra tiếng cười khuynh đạo tâm trí người đời: “Ý thức của ta được gọi là Thương Lan Giới, cực kỳ dễ nghe”. 

 “Tà Ma”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm, quả thật chưa nghe qua người này. Nhưng dám lấy Tà Ma làm tên thì dùng mông nghĩ cũng biết không phải kẻ chính nghĩa gì. Chưa biết chừng còn là một nữ ma đầu. 

 “Thương Lan không Giới, yêu ma tà quái, nàng ta là Đại Thần của tộc Yêu Quái”, Cơ Tuyết Băng truyền âm, xem như biết lai lịch của nàng ta: “Trong thần thoại thời đại Hồng Hoang, nổi tiếng cùng với Hồng Liên Nữ Đế”. 

 “Nổi tiếng cùng Nữ Đế”, Diệp Thành giật mình, không ngờ người đời lại đánh giá Tà Ma này cao như thế. Đại Đế thống trị vạn linh, có thể nói là đứng ở đỉnh, ai dám sóng vai. 

 “Cô nhóc này cũng biết nhiều đấy chứ!”, Tà Ma cười khẽ, lời nói vang lên cùng tiếng tỳ bà mang một sức mạnh khiến người khó có thể chống cự. Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nghe mà hoảng hốt. 

 “Tiền bối là Đại Thần của một thế hệ Hồng Hoang, chắc hẳn sẽ không làm khó hai hậu sinh chúng ta nhỉ”, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đồng loạt lui ra sau nhằm tìm đường ra, không muốn ở trong nơi quỷ quái này nữa. 

 “Người đời gọi ta là Tà ma, trong cuộc đời ta cũng chưa từng làm chuyện chính nghĩa nào”, Tà Ma bay lơ lửng, ngả ngớn cười nói: “Hai tên bị trời phạt, cũng chẳng đáng để ý”. 

 “Tiền bối đây là ép vãn bối nổi điên đó!”, Diệp Thành dừng lại, mắt trái tỏa sáng lấp lánh. 

 “Khương Thái Hư cũng không phải đối thủ của ta, còn ngươi á, còn kém xa lắm”, Tà Ma cười nhạt, nghiêng đầu ngó Cơ Tuyết Băng: “Trái lại cô gái nhỏ này, đúng là rất giống Hồng Liên”. 

 “Tiền bối quá khen”, Cơ Tuyết Băng nhàn nhạt cười, biết cái nàng ta nói là tư chất chứ không phải vẻ ngoài. 

 “Ngươi kéo hai ta tiến vào, chắc không phải để tán dóc nhỉ!”, trong mắt Diệp Thành chợt lóe lên ánh sáng. Tuy Tà Ma mạnh thật đó, nhưng suy cho cùng vẫn là tàn hồn. Hắn và Cơ Tuyết Băng cũng không phải không có sức đánh một trận. 

chapter content