Tiên Võ Đế Vương

Chương 2177:  Nó cổ xưa



Đây là một đại dương bao la, vô biên vô tận, mặt nước phẳng lặng không gợn sóng. 

 Con sông lớn này không hề đơn giản, đó chính là dòng sông nổi danh khu cấm Vong Xuyên, nằm ở phía Tây Mạc Huyền Hoang, trải qua thời gian vô tận, nó đã chứng kiến sự thay đổi thăng trầm của vùng đất này. 

 Nó cổ xưa, lâu đời đến mức người ta khó lòng tưởng tượng, tương truyền rằng khi có Huyền Hoang thì đã có Vong Xuyên, hung danh này không hề kém gì với Luyện Ngục Đông Hoang, nhưng phàm là người đặt chân vào, thì trước giờ chưa từng sống sót trở ra. 

 Ban đêm, Vong Xuyên tĩnh mịch yên lặng, có năng lượng thần bí đan xen, biến hóa thành những bức tượng kỳ lạ cổ xưa, có thể thấy phượng hoàng múa trên trời, cũng có thể thấy thần long lượn quanh, rất phi thường. 

 Ánh trăng, ánh sao chiếu xuống, phủ một lớp áo ngoài sáng lạn, thêm một chút thần bí khó hiểu, nhưng ánh trăng kia không che lấp được vẻ cổ xưa của nó, ánh sao cũng không ngăn được vẻ tang thương. 

 Nhìn xuống Vong Xuyên, có lẽ có thể thấy được một người trên mặt nước, nói đúng hơn thì là một cô gái. 

 Đó chính là Cơ Tuyết Băng, lẳng lặng trôi, yên tĩnh ngủ sau, trôi theo dòng sông Vong Xuyên. 

 Một cơn gió mát thổi đến, cô chầm chậm mở mắt, đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt mờ mịt. 

 Hai ba giây sau, cô mới vùng vẫy người, đôi mắt trong suốt đầy mơ màng, giống như tên của cô, dưới ánh trăng ngưng tụ thành sương, trong suốt đến mờ mịt, đẹp vô cùng. 

 Cô đã thức tỉnh ký ức kiếp trước, ký ức kiếp trước lẫn kiếp này, dung hợp hoàn hảo với nhau. 

 Cô rơi nước mắt, kích động không thôi, khó mà tưởng nổi thế gian này lại còn có luân hồi, cũng không dám tin còn có thể gặp lại Diệp Thành, sánh bước cùng hắn, nhảy một điệu múa vì hắn. 

 Kiếp trước và kiếp này giống như một giấc mộng, trước khi tỉnh mộng, cô vẫn còn lẳng lặng đứng trước đại điện Đan Phủ, vì bảo vệ hắn hoàn thành việc tu luyện mà huyết chiến Thiên Ma, ngã vào lòng hắn, bày tỏ tình cảm cuối cùng. 

 Sau khi tỉnh mộng, lại luân hồi từ kiếp trước sang kiếp này, đã qua hai trăm năm, sâu trong ký ức vẫn là bóng lưng kia, một mảnh tuyết trắng, trông mà bi ai. 

 “Trời cao thương hại ta sao?”, Cơ Tuyết Băng nghẹn ngào, mắt ngấn nước, lệ lăn dài trên má. 

 “Kiếp trước quá cực khổ, cá về nước quên đi chuyện trên bờ, cuối cùng ngươi cũng không chịu cho ta một mối duyên trọn đời”. Cô vẫn chưa quên kiếp trước, cũng nhớ rõ chuyện kiếp này, lời của Diệp Thành vẫn còn vang vọng bên tai, chuyện kiếp trước quá khổ, quên đi càng tốt, đây là chuyện mà hắn dặn dò cô đời này. 

 Bỗng nhiên, cô ngồi xuống, ôm hai gối, nhẹ nhàng vung tay áo, kinh ngạc nhìn cổ tay mình, trên cổ tay vốn có thủ cung sa, nhưng lúc này đã biến mất. 

 Cô khẽ cong môi, nụ cười tự giễu, đến trời cao cũng thương hại mình nhưng đó cũng là trêu đùa, cũng thật vô tình, trong lúc mê man lại xảy ra quan hệ, biến mối tình cô mong cầu ở trước thành một sai lầm. 

 Vong Xuyên tĩnh mịch, vô biên vô tận, cô như một pho tượng được tạc bằng băng, yên lặng bất động. 

 Gió khẽ thổi, lay động thân thể cô, gió không lạnh nhưng lại khiến cô cuộn tròn mình lại. 

 Lúc này, cô không còn là người chưởng giáo Chính Dương tung hoành thiên hạ, cũng không phải Đông Thần Dao Trì phong hoa tuyệt đại, cô càng giống một cô gái nhu nhược, bởi vì một câu nói của người kia mà buồn bã rơi lệ. 

 Không biết đến lúc nào, mới thấy cô khẽ nâng mắt, xuyên qua khe hở, nhìn thấy một tảng đá ngầm hiện lên mặt nước cách đó không xa, bên trên có khắc hai chữ cổ xưa: Vong Xuyên. 

 Vong Xuyên, cô thì thầm, không biết từ khi nào đã ở đây. Vong Xuyên nằm ở Tây Mạc Huyền Hoang, di tích cổ xưa kia nằm ở Trung Châu, cũng không biết cách nhau bao nhiêu năm tháng. 

chapter content