“Tiền bối đã nghe thấy cái tên Nhược Hi này ở đâu?”, Diệp Thành chau mày nhìn Đại Minh Vương.
“Đương nhiên là từ miệng tiên tổ nhà ngươi rồi”. Đại Minh Vương Khổng Tước nhìn về bầu trời xa rồi kể lại chuyện xưa: “Tiên tổ nhà ngươi là Chuẩn Đế mạnh nhất mà ta gặp trong cuộc đời của mình, có thể sánh vai với chiến thần Hình Thiên, ta chưa từng nghe người lợi hại như thế nói chuyện, cái tên Nhược Hi chẳng qua cũng chỉ được ông ấy thốt ra lúc nói mớ, đến giờ ta vẫn còn nhớ như in”.
Diệp Thành ngạc nhiên, Lục Đạo cũng quên mất sứ mệnh khi đến thời không này, chỉ lúc thần trí không tỉnh táo mới bị ma sai quỷ khiến mà thốt ra cái tên đó, nhưng hắn vẫn không nhớ ra nỗi.
“Bất giác thốt ra cái tên đó, vậy nhất định Nhược Hi là người mà tiên tổ của ngươi nặng lòng nhất”. Đại Minh Vương Khổng Tước cười mỉm, lấy ra một túi chứa đồ và đưa qua cho Diệp Thành: “Đây là thứ mà năm xưa tiên tổ của ngươi làm rơi ở nhà Khổng Tước ta, giao lại cho người đời sau cũng xem như là nhân quả.
Đại Minh Khổng Tước nói xong thì quay đầu, bước ra rồi biến mất như một làn gió xuân.
Diệp Thành nhìn theo Đại Minh Vương một lúc rồi mới mở túi chứa đồ ra, bên trong chỉ có một thứ, đó là một viên ngọc, chỉ lớn tầm bàn tay với màu sắc rất tự nhiên.
Diệp Thành lật qua lật lại xem, nhưng không thấy viên ngọc có huyền cơ gì, cũng không có gì kỳ lạ, có điều hắn chắc chắn viên ngọc này là của Lục Đạo vì hắn cực kỳ nhạy cảm với khí tức của Lục Đạo.
Bỗng nhiên, hắn dùng tiên nhãn nhìn viên ngọc chằm chằm, nhìn xuyên qua lớp vỏ ngoài, nhằm thẳng vào bản nguyên của nó, hắn nhìn thấy một bia đá cổ, trên đó có khắc bốn chữ cổ không rõ nét.
Hắn cố hết sức, thấp thoáng nhìn ra ba chữ cuối trong bốn chữ đó là “Giết Nhược Hi”.
Hắn không hề bất ngờ với chuyện này, Lục Đạo và Hồng Trần, thậm chí cả Thần Huyền Phong cũng đều nghịch thiên cải đạo đến với thời không này, họ có cùng sứ mệnh là để giết Nhược Hi sao?
Nhưng trên tấm bia đá không phải chỉ có ba chữ mà là bốn chữ, hắn đã nhìn rõ được ba chữ sau, nhưng còn chữ đầu tiên thì lại mờ mờ ảo ảo, dù dùng tiên nhãn vẫn không nhìn thấy được.
Với trí tuệ của hắn, hắn đã đoán ra được bảy tám phần chữ đầu tiên trong bốn chữ đó là gì rồi, chắc là chữ “tru” trong “tru sát”, kết hợp với ba chữ phía sau thì thành: giết chết Nhược Hi!
Giết chết Nhược Hi vừa hay phù hợp với sứ mệnh của mấy người Lục Đạo, chuyện này không cần phải nghi ngờ nữa.
Nhưng khi hắn vén được lớp sương mù, nhìn ra được chữ đầu tiên thì hắn lại ngay lập tức ngây người ra, vì chữ đầu tiên không phải chữ “tru” như hắn đoán mà là chữ “không”.
“Không giết Nhược Hi!”. Hắn há mồm, ngơ người nhìn bốn chữ đó.
Bốn chữ “không giết Nhược Hi” có thể được hiểu với ý “bảo vệ Nhược Hi”.
Đêm yên ả trôi qua, lặng thinh chờ đón bình minh đến.
Trời vẫn chưa sáng hẳn thì đã có một luồng tiên quan vút qua tiên sơn Khổng Tước, nhìn kỹ thì biết đấy là đại công chúa Khổng Tước muốn đến tộc Côn Bằng, cùng thái tử Côn Bằng đến tham dự đại hội vạn tộc.
Trước khi đi, cô ta còn không quên liếc núi Khổng Tước một cái, nhìn thấy Thiên Thương Nguyệt và Diệp Thành trên đỉnh núi, đôi mắt xinh đẹp của cô ta còn thoáng vẻ không vừa ý, sau đó thì cô ta biến mất khỏi bầu trời rộng lớn.
Trên núi Khổng Tước, Thiên Thương Nguyệt và Tiểu Viên Hoàng đã nối đuôi nhau lên đến đỉnh nhưng ai cũng hơi chau mày nhìn Diệp Thành trên đá Tuệ Tâm, một đêm trôi qua rồi mà hắn vẫn còn đang bất tỉnh.