Tiên Võ Đế Vương

Chương 2216: Nhìn tới hoa cả mắt!



Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn hờ hững ngửa mặt nhìn trời xanh, nhìn xuyên qua bầu trời mờ mịt bên trên, ở đó ẩn giấu một đại trận, che phủ khắp bầu trời bao la, phong bế cả khoảng không gian mười vạn trượng. 

 Pháp trận Phong Thiên – một loại kết giới dùng để vây nhốt vô cùng cổ xưa, nơi bị phong bế, không ai có thể thoát ra. Nếu Côn Bằng không tiến vào trận chiến thì hắn cũng không phát hiện ra trận pháp này. 

 Hiển nhiên kết giới trận pháp Phong Thiên này là do thái tử Kim Ô và Côn Bằng hợp lực tạo thành. 

 Mà hai người chính là tiêu điểm của trận. Ban đầu Côn Bằng không nhúng tay là vì núp trong tối bố trí bày trận, đại trận thành hình, gã mới tiến vào chém giết Diệp Thành. 

 Trận pháp Phong Thiên mơ hồ, dù Diệp Thành có tiên nhãn thì chưa chắc có thể nhìn thấu. 

 Ngay cả hắn còn không nhìn ra thì ở đây, hơn nửa số khách mời cũng chẳng thể nào biết còn có kẻ bày trận, chắc chỉ có Huyền Vũ Vương đang ở trong tối là biết tới đại trận Phong Thiên này. 

 “Một bàn cờ lớn đấy!”, Diệp Thành dời mắt, khinh thường nhìn thái tử Kim Ô và Côn Bằng: “Ta nên thấy vinh hạnh vì có thể “được” thái tử hai tộc lớn là Kim Ô và Côn Bằng “hợp tác” đuổi giết mình, còn vì thế mà không hề tiếc rẻ việc bố trí đại trận Phong Thiên, thịnh hội mà ta vào dự ban đầu đã là một ván cờ không lối thoát”. 

 “Ngươi nên thấy vinh hạnh!”, Côn Bằng lạnh nhạt nói, gã đứng sừng sững giữa trời xanh như vị quân vương, giọng điệu uy nghiêm, bễ nghễ thiên hạ: “Giao căn nguyên thánh thể ra đây, bổn vương sẽ không khó dễ ngươi”. 

 “Thái tử đừng coi ta như trẻ con ba tuổi chứ!”, Diệp Thành hoàn toàn chẳng dao động, cười nhìn Côn Bằng: “Giao ra căn nguyên thánh thể thì khác nào ta phế bỏ chính mình, khác nào tự sát đâu nào!” 

 “Nếu đã biết thì đừng giãy giụa vô ích!”, thái tử Kim Ô nhe răng, không đè ép được sát khí nữa rồi. Hắn ta đánh ra một chưởng, một chưởng dung hòa rất nhiều bí pháp cách không lao về phía Diệp Thành. 

 Diệp Thành không nói gì nữa, tay cầm Càn Khôn, đánh ra một quyền, cứng đối cứng. 

 Một chiêu đối kháng, quyền chỉ của hắn nổ tung, chân lùi ra sau, người còn chưa đứng vững, một kiếm của Côn Bằng đã chém tới, phá vỡ trời xanh, uy lực một kiếm này đúng để nghiền nát mọi thứ. 

 Chỉ trong tích tắc, Diệp Thành độn thân tránh né nhưng vẫn trúng chiêu, lưng bị chém ra một vết thương sâu chảy máu đầm đìa, xương sống lộ cả ra ngoài, hắn suýt bị Côn Bằng bổ đôi. 

 “Coi chừng chiêu di thiên hoán địa của hắn!”, thái tử Kim Ô đánh tới, không quên truyền âm cho Côn Bằng. 

 Côn Bằng tung hoành trời cao, không đáp lời thái tử Kim Ô. Di thiên hoán địa của Diệp Thành không di chuyển được ngươi thì cũng chẳng làm gì được ta, huống chi vùng không gian này đã bị giam cầm. 

 Diệp Thành phất tay bắn ra mũi tên sắc bén về phía mắt thái tử Kim Ô, thuận tiện xoay người, nâng Xích Tiêu qua đầu để đỡ vì một kiếm của thái tử Côn Bằng đã chém tới. 

 Tiếng kim loại va chạm vang lên, một chiêu của Côn Bằng chém lên Xích Tiên, Diệp Thành thì bị bổ tới mức lảo đảo. Cánh tay bị chấn vỡ, máu tuôn gân đứt xương lộ cả ra, trông khá khiếp người. 

 Nhưng Diệp Thành dù bị thương thì thái tử Kim Ô vẫn không dừng tay, một ngón tay sắc bén phá trời mà tới, đâm ra lỗ máu trên thánh thể của Diệp Thành. Vết thương đáng sợ khiến người ta không dám nhìn. 

 Khí huyết Diệp Thành sục sôi, chịu một kiếm của Côn Bằng, kéo thánh thể thương tích đầy mình bỏ chạy, Tiên Luân Thiên Sinh không ngừng vận hành, vết thương đã khép lại, chiến lực khôi phục tràn đầy. 

 Côn Bằng và thái tử Kim Ô cùng nhau đánh tới, tay cầm kiếm, tay dùng bí pháp, hai người như hai vầng mặt trời trên cao, đồng tử khiếp người, chiến lực bá đạo làm chấn động lòng người xem. 

 So với hai người này, Diệp Thành thê thảm hơn nhiều, đánh với một trong hai đã khó, giờ lại là hai người cùng đánh, giao chiến chưa được hai mươi hiệp mà thánh thể của hắn đã đầm đìa máu tươi, may mà thân pháp của hắn kỳ diệu, bằng không chắc giờ đã chết rồi. 

 Diệp Thành muốn chạy trốn, bản thân hắn cũng có năng lực này nhưng vấn đề là hắn không thể ra khỏi không gian này. 

 Kết giới Phong Thiên bá đạo, hắn từng nghe đồn rồi. Bây giờ, một là thái tử Kim Ô, Côn Bằng chủ động cởi bỏ, hai là một trong hai chết thì mới bỏ phong bế nhưng tỷ lệ của cả hai khả năng này đều bằng không. 

 Ngược lại, tiên nhãn của hắn đã tự đóng, Tiên Luân Thiên Đạo cũng không thể dùng, điều này khiến hắn rất bị động. 

 Người bên dưới không nỡ nhìn thẳng, hình ảnh quá đẫm máu, Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp lại mất đi khả năng phản kháng khi đứng trước thế công của hai thái tử. 

 “Tình thế một chọi hai thế này, chỉ có kết quả chịu đánh thôi”. Một con dơi tinh cười nói. 

 “Ta nên bảo là Côn Bằng và thái tử Kim Ô mặt dày hay nên nói Hoang Cổ Thánh Thể mạnh đây?”, có người nói câu sâu xa: “Hai đánh một mà một kia chưa bị chém chết!” 

 Trong lúc họ đang nói chuyện, thái tử Kim Ô đã đánh tới, nắm đấm mang theo sức mạnh thái dương đánh cho thánh thể vỡ tan, Côn Bằng cũng nhào tới, một ngón tay đâm xuyên ngực Diệp Thành, kiếm trong tay vung lên, chém ra một nhát. 

 “Hết chuyện!”, thái tử Kim Ô cười, miệng phun ra giọt máu, biến thành Kim Ô Táng Hải, tiên quang sáng chói, tiên khí nặng nề, bầu trời quay cuồng, vang lên tiếng ầm ầm. 

 Diệp Thành bỗng ngừng lại, gọi ra Hoàng Kim Thánh Hải, trên biển có dị tượng đan xen, thần long bay lượn, bạch hổ gào rống, phượng hoàng hót vang, huyền vũ dẫn đường, vô cùng huyền diệu. 

 Kim Ô Táng Hải quay cuồng ập tới, bị Hoàng Kim Thánh Hải ngăn chặn, hai bên giằng co qua lại. 

 Côn Bằng tham dự vào, mảnh tiên quang dưới chân rực sáng, từng tầng sóng biển như có thể nuốt chửng một Thánh Nhân, dị tượng biến ảo, không thể nhìn thấu, chỉ cảm nhận được sự thần bí và cổ xưa. 

 Đó là Côn Bằng Tiên Hải, nó có sức mạnh ngang ngửa Kim Ô Táng Hải, hung danh lan rộng, trong lịch sử xưa cũ, số chủng tộc bị Côn Bằng Tiên Hải diệt sạch không hề ít. 

 Kim Ô Táng Hải và Côn Bằng Tiên Hải dung hợp thành một đại dương màu tím. 

 Hoàng Kim Thánh Hải của Diệp Thành bị chôn vùi, Diệp Thành cũng khó trốn, bị sóng biển màu tím nuốt chửng ngay tại chỗ. 

 “Lão thất!”. Quỳ Ngưu hét lớn, mắt trâu đỏ ngầu, thần thể bốc lên ngọn lửa, cùng múa với sấm sét, hắn ta muốn liều mạng lao tới để cứu Diệp Thành, nếu không có người cứu viện, Diệp Thành nhất định sẽ bị cắn nuốt đến chết. 

 “Lên!”, Thần Bằng chín cánh và Bát Kỳ Đại Xà lại lao tới, một trái một phải kiềm chân hắn ta. 

 “Khốn kiếp!”. Quỳ Ngưu gầm lên, sau đó liều mạng mà đánh, mỗi một giọt máu chảy ra đều bị thiêu đốt thành tinh nguyên, hắn ta không tiếc bất cứ giá nào, chỉ muốn vùng ra để lao lên trời. 

 “Lũ khốn!”, mấy người Tiểu Viên Hoàng thét lớn, họ đều đã trong tình trạng máu thịt nhầy nhụa nhưng vẫn liều mạng xung phong, dù vậy cũng không thể phá vòng vây, còn suýt bị giết chết. 

 “Tránh ra!”, Thiên Thương Nguyệt quát, muốn lao lên cứu viện nhưng vẫn bị đại công chúa ngăn cản. 

 “Muội muội, sao lạnh lùng thế, muội như vậy thì tỷ tỷ này đau lòng lắm đó!”. Đại công chúa Khổng Tước cười nham hiểm, thân pháp nhẹ nhàng, không hề định cứng chọi cứng với Thiên Thương Nguyệt mà chỉ cố cản chân thôi. 

 “Nếu hắn có mệnh hệ gì, ta và ngươi không chết không ngừng!”. Thiên Thương Nguyệt lạnh giọng quát, mở ra cấm pháp, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước, từng chiêu đều là hiểm hóc, đại công chúa liên tục bại lui. 

 “Không thấy gì cả! Bị che hết rồi!”, mấy bên đánh đến hừng hực mà người bên dưới chỉ mải nhìn không trung, họ không thấy ba người Diệp Thành đâu, chỉ còn đại dương màu tím đang cuồn cuộn sóng. 

 “Nhìn tới hoa cả mắt!”, không ít người dụi mắt, mở ra thần thông nhãn để nhìn xuyên qua con sóng, muốn tìm tung tích mấy người Diệp Thành, xem tình hình bên trong nhưng kết quả chỉ là mắt bị mờ. 

 “Thánh thể gần như đã bị diệt rồi, Côn Bằng và thái tử Kim Ô chắc đang chia chác chiến lợi phẩm”, có người sờ cằm nói: “Hai thái tử này chắc thu hoạch bội thu rồi”. 

 “Đáng tiếc!”. Không ít người thở dài: “Hoang Cổ Thánh Thể trăm nghìn năm mới có một, huyết mạch sánh ngang với Đế mà lại bị giết như vậy, đúng là làm người tiếc hận”. 

 Nhưng khi mọi người đều cho rằng Diệp Thành đã chết thì trong biển tím lại vang lên tiếng ầm ầm. 

 Còn chưa chết sao? Người ở đó sửng sốt, trong mắt hiện lên tia giật mình, đầu ngửa lên nhìn chằm chằm bầu trời. 

 Lần này quan sát, họ giật mình, tiên hải màu tím rung động, theo âm thanh ầm ầm là sóng to gió lớn, mỗi một con sóng đều như nuốt chẳng cả bầu trời, hình như có người đang đánh nhau bên trong. 

 Nhiều người mở thần thông nhãn, tụ thị lực để nhìn xuyên tiên hải. 

chapter content