Diệp Thành mắng thầm, mở ra ma đạo, khai thông nhiều cấm pháp, toàn là cấp bậc cao nhất, không gian phong bế, bí pháp di thiên hoán địa bị vô hiệu hóa, hắn chỉ còn cách trực diện đối đầu với bốn vị Đế.
Bốn Đế đều tới, đánh ra thần thông cái thế, đất bằng nứt ra, trời cũng bay màu.
Diệp Thành dùng Hỗn Độn Giới cố gắng chống lại, điều khiển thần đỉnh đánh về phía Kim Ô Đại Đế, sau đó lại vung kiếm chém lui Côn Bằng Đại Đế, nhưng trước và sau người hắn vẫn bị Kỳ Lân Đại Đế và Huyền Vũ Đại Đế đánh trúng.
Thánh thể vỡ ra, máu tươi tuôn trào, Tiên Luân Thiên Sinh vận hành, vết thương khép lại, máu tươi chảy ra cũng chảy ngược vào, hóa thành tinh khí, biến thành sức mạnh, tu trên thân kiếm Xích Tiêu.
Trời đất bỗng trở nên u ám như bóng đêm buông xuống vì thần thông nghịch thiên của Kim Ô Đại Đế. Sau đó là một mặt trời treo ở trên trời như chút ánh sáng cuối cùng của thời gian, chói mắt rực rỡ.
“Chẳng lẽ tộc nhân Kim Ô đều thích tạo mặt trời!”, Diệp Thành có cảm giác muốn hộc máu. Hắn biết thuật này bá đạo nên dùng ra Tiên Hỏa Thiên Lôi, giương cung cài tên, mũi tên này dung hợp Hỗn Độn Đạo tắc và căn nguyên thánh thể, bắn ra một mũi tên xuyên thủng cả trời xanh.
Có điều, bí pháp này trong tay Kim Ô Đại Đế mang theo uy lực hủy trời diệt đất, mũi tên sét của hắn cũng không thể bắn rơi, ngược lại còn bị nghiền thành tro bụi, không thể chặn được thái dương.
Sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn giương cung lần nữa nhưng Côn Bằng Đại Đế không cho hắn cơ hội này.
Đế kiếm ngân lên một tiếng, hàng tỷ thần quang hội tụ, lại mang năng lượng pháp tắc thần bí, phá vỡ nhân quả, nghịch loạn âm dương, mọi thứ trên thế gian đều có thể bị hắn ta chém chết.
Mũi tên của Diệp Thành còn chưa bắn ra là đã bị Côn Bằng Đại Đế chém bay, hắn suýt bị bổ đôi rồi.
Huyền Vũ Đại Đế và Kỳ Lân Đại Đế đồng thời xông tới, người vung quyền, người kết đế ấn.
Hai Đế cùng tấn công, trông thì bình thường mang theo sức mạnh đẩy núi dời biển. Đế Đạo pháp tắc của họ biến đổi, bí thuật thần thông cũng trở về khởi điểm.
Diệp Thành chém xong chưởng ấn của Kỳ Lân Đại Đế thì lại bị Huyền Vũ Đại Đế đánh trọng thương, một quyền đánh vỡ thánh thể, thánh cốt lộ ra trắng ởn, thánh huyết phun tung tóe, còn chưa rơi xuống đất là đã nổ tung.
Cùng lúc đó, mặt trời của Kim Ô Đại Đế rơi xuống, làm phai mờ thời gian, mặt trời gay gắt diệt thế, vạn vật lập tức mất đi sức sống.
Diệp Thành đứng lên, vận dụng đại đỉnh, đại đỉnh như ngọn núi khổng lồ, đội trời đạp đất, trực diện chống lại mặt trời kia.
Hỗn Độn Đỉnh cứng rắn nhưng khó cản được mặt trời Đế Đạo, bị tông bay đi nhưng nhờ vào sự giúp đỡ của nó, Diệp Thành giành được chút thời gian, chín mũi tên đồng loạt bắn diệt mặt trời.
Bốn Đế lại lao tới, đánh ra tất thảy thần thông như muốn thay mặt trời cao tiêu diệt Diệp Thành.
Diệp Thành bay lên trời, dùng bí pháp đối kháng, hắn dùng hết những gì đã học được, chẳng những không thể làm trọng thương bốn Đế mà còn suýt bị bốn người kia chém chết trên trời.
Trái lại hắn đã có cảm giác chiến đấu với Thiên Ma Đế nhưng trước mặt lại không phải một Đế mà là tới bốn người, đều là nhân vật vẻ vang trong lịch sử, khi còn sống toàn là những nhà vô địch, đứng đầu thế gian.
Cuộc chiến thăng cấp, thế giới rung động, bốn thiếu niên Đại Đế như tiên vương, mỗi một kích đều đánh ra Đế Đạo pháp tắc, họ đứng trên đỉnh của đạo, còn xa xôi hơn cả thần thoại xưa.
Diệp Thành như chiến thần đẫm máu, đánh tới cuồng loạn, thánh huyết sôi trào, tinh khí thiêu đốt, Hỗn Độn đạo pháp bị hắn biến đổi tới mức tận cùng, gần như chỉ trong chớp mắt là đã bao trùm đại đạo.
Đại chiến thảm thiết, càn khôn đảo lộn, bốn Đế quá mạnh, áp chế Diệp Thành hoàn toàn, lần lượt đánh bại thánh thể nhưng tới cuối đều bị Diệp Thành liều mạng trốn thoát, sự đáng sợ của họ đã là cực hạn của thế gian.
“Kiếp số thế này thì phải chém chết bốn Đế mới kết thúc à?”, có người không nhịn được mà nuốt nước bọt.
“Người nghịch thiên thì cần thiên kiếp nghịch thiên tới diệt!”, nhiều lão già hít sâu một hơi: “Có thể dẫn tới bốn đạo tắc thân của bốn Đại Đế, kiếp nạn này từ lúc bắt đầu đã là nghịch thiên”.
“Đây cũng là uy thế của Đại Đế thời niên thiếu sao?”, Tiểu Viên Hoàng lẩm bẩm, trong tay cầm gậy sắt so sánh một chút, cảm thấy mình kém xa vạn dặm.
“Làm lão đại, ta thấy rất xấu hổ!”, Quỳ Ngưu ho khan một tiếng, bảy huynh đệ kết bái nhưng cuối cùng lão thất lại trâu bò nhất, điều này khiến hắn ta muốn tặng luôn chức đại ca cho Diệp Thành.
“Giờ đã biết người giỏi còn có người giỏi hơn rồi phải không?”, một giọng nói già nua vang lên rất hùng hồn. Từng bóng người hiện thân, lần lượt xuất hiện, toàn bộ đều là Chuẩn Đế, là Quỳ Ngưu lão tổ, Thánh Viên lão tổ, Võ Hùng lão tổ, Bắc Minh lão tổ và Khổng Tước Đại Minh Vương.
“Ông nội?”, Tiểu Viên Hoàng, Quỳ Ngưu, Thiên Thương Nguyệt, Võ Hùng Đại Địa... đều sửng sốt. Viên Hoàng, Quỳ Ngưu Hoàng, Võ Hùng Hoàng, thánh chủ Khổng Tước cũng đơ ra.
“Đó là Hoang Cổ Thánh Thể?”. Quỳ Ngưu lão tổ sợ hãi than một tiếng, mắt nhìn sang Diệp Thành đang độ kiếp: “Đúng là thời đại nào cũng có anh hùng, thậm chí có thể chịu đựng thần phạt Đế Đạo pháp tắc”.
“Lão phu như thấy được một Đại Đế sắp ra đời!”, Thánh Viên lão tổ hít sâu một hơi, cơ thể to lớn không khỏi run rẩy: “Con cháu Thánh thể lại sinh ra được thiên kiêu xuất sắc như thế”.
“Có năng lực sánh với với Đế Hoang!”, Khổng Tước Đại Minh Vương cũng không nhịn được cảm thán.
“Chúng ta nên cảm ơn thánh thể, vì hắn độ Đế đạo kiếp này nên rừng rậm Hồng Hoang mới náo nhiệt như thế”, Võ Hùng lão tổ nhìn xung quanh, hai mắt lấp lóe thâm ý.
Bốn phương đều có người, là lão tổ các tộc: Thanh Long Vương của tộc Thanh Long, Bạch Hổ Vương của tộc Bạch Hổ, Chu Tước Vương của tộc Chu Tước, Kỳ Lân Vương của tộc Kỳ Lân, bốn người với Huyền Vũ Vương của tộc Huyền Vũ chính là Ngũ Đại Thiên Vương của Nam Vực, tu vi của họ đều là Chuẩn Đế.
Bốn Vương thấy Đế Đạo pháp tắc thân thì đều kích động vô cùng, đặc biệt là Kỳ Lân Vương của tộc Kỳ Lân.
Ông ta cũng như Huyền Vũ Vương, khóc không thành tiếng, ai ngờ được ông ta cũng là người thời đại Kỳ Lân Đại Đế, cũng là tự phong, chớp mắt một cái đã trôi qua bao nhiêu năm tháng, mở mắt ra như cách một thế hệ.
Được Kỳ Lân Đế chỉ bảo, ông ta biến thành đóa bỉ ngạn bên dòng sông thời gian, trở thành một ông già tang thương, thời gian như đao, bao nhiêu cái vạn năm là bấy nhiêu lần biển xanh hóa nương dâu.
Kỳ Lân Vương sa vào hồi ức thì lại có hai người tiến tới từ hướng Đông và Tây, là lão tổ tộc và lão tổ tộc Côn Bằng, họ cũng nhận được tin nên xuất quan sớm, tiến tới quan sát.
Hai Chuẩn Đế ngừng lại, họ khó mà tin nổi, kinh ngạc nhìn pháp tắc thân của Kim Ô Đại Đế và Côn Bằng Đại Đế, đó là Đế của tộc bọn họ, giống hệt tượng đá trong tộc.
Hai mắt họ lạnh như băng, xếp Diệp Thành vào danh sách người phải giết. Thánh Nhân có thể chạm tới bốn Đế Đạo pháp tắc, nếu để hắn trưởng thành, cộng thêm huyết mạch có thể sánh ngang Đế, hắn sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, phải bóp chết ngay trong trứng nước.
Người nghĩ như họ còn có lão tổ tộc Bát Kỳ Đại Xà, lão tổ Thần Bằng chín cánh, lão tổ Huyết Nhạn thượng cổ, tất cả đều lộ ra sát khí. Tiềm lực của Diệp Thành làm họ sợ hãi.
“Ta... sao ta lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh vậy!”. Không ít kẻ rùng mình, vô thức quét mắt chung quanh: “Lão tổ cấp Chuẩn Đế đến đây nhiều quá vậy!”
“Coi như vạn tộc đã tới đủ rồi, một thánh thể độ kiếp lại khiến nhiều Chuẩn Đế của Nam Vực đích thân đến như vậy, hơn nữa trong số đó còn có nhiều tộc rất muốn giết thánh thể!”, có người nói.