Tiên Võ Đế Vương

Chương 2249:  Rất nhanh



Nhìn xuống thế giới, trong đêm tối, rất nhiều thành cổ đều có người mặc áo đen hiện thân, chính là sát thủ Thiên Diệt. 

 Danh sách số người ám sát mà Diệp Thành đưa ra không ít, số lượng sát thủ Thiên Diệt điều động tự nhiên cũng sẽ không ít, hành tung cực kỳ bí ẩn, chạy khắp tứ phương, mỗi người đều có mục tiêu ám sát riêng. 

 Rất nhanh, thảm kịch đẫm máu xảy ra, sát thủ Thiên Diệt đến trước đã hoàn thành nhiệm vụ ám sát đầu tiên. 

 Đó là một đệ tử trẻ tuổi của tộc Kim Ô, tu vi cấp Chuẩn Thánh, trước khi thích khách Thiên Diệt giết đến, hắn ta còn đang khoe khoang làm dáng trong một tửu lầu, một kiếm chém qua, đầu hắn ta lập tức rơi xuống. 

 Đến tận lúc chết, hắn ta vẫn không nhìn thấy người giết hắn ta là ai, đến chết, hắn ta cũng không biết đã trêu ai chọc ai. 

 Cảnh tượng máu me, tửu lâu nhất thời hỗn loạn, không ai đoán trước sẽ xảy ra chuyện này, càng không nhìn thấy ai đã động thủ, chỉ thấy một đạo kiếm quang tối đen hiện lên, hoàng tử Kim Ô đã quỳ xuống rồi. 

 “Hoàng... hoàng tử Kim Ô, cứ... cứ như vậy mà bị giết rồi?”. Không ít người vây đến, thầm nuốt nước miếng: “Hắn ta thế nhưng là Chuẩn Thánh a! Vậy mà lại bị người ta một kiếm chém chết”. 

 “Người ra tay là Thánh Nhân sao? Ừm, nhất định là Thánh Nhân, nhưng người giết hắn ta là ai?” 

 “Dám giết hoàng tử tộc Kim Ô, người này nhất định có lai lịch rất lớn, hơn nữa có thù với Kim Ô”. 

 Trong tiếng bàn luận, một tấm vải trắng bay vào từ ngoài cửa sổ, rơi đúng trên người hoàng tử Kim Ô, thích khách kia đi vội, đã quên mất chuyện tấm vải trắng, lại đưa tới rồi. 

 Nhưng tấm vải trắng này đã dọa cho những người vây xem sợ hãi, sợ đầu của mình cũng chuyển nhà. 

 Cho đến bảy tám hơi thở sau, những người trong tửu lầu lại vây lên xung quanh, nhìn tấm vải trắng trên người hoàng tử Kim Ô, cùng với bảy chữ trên tấm vải trắng: trách thì trách thái tử nhà ngươi. 

 “Thái tử? Thái tử của tộc Kim Ô?”. Phàm là những người nhìn thấy, không ít người đều gãi gãi đầu. 

 “Bằng không thì tộc Kim Ô còn có thái tử thứ hai à? Rất hiển nhiên, là thái tử Kim Ô đã gây thù chuốc oán, kẻ thù đến trả thù, không tìm thấy thái tử, liền khai đao với người của tộc Kim Ô”. 

 “Đi rồi đi rồi, hoàng tử Kim Ô bị giết, tộc Kim Ô nhất định tức giận, chúng ta không thể chịu hậu quả”. Những người vây xem đều rút đi, sợ đi chậm sẽ bị tộc Kim Ô giận cá chém thớt. 

 Vụ án giết người ở tửu lầu lần này rất nhanh đã bị truyền khắp thành cổ, lại bởi vì thành cổ là trung tâm, muốn truyền đi khắp bốn phương, một thành truyền một thành, liền bay đầy trời giống như mọc cánh. 

 Song, có tin tức truyền đi, lại cũng có tin tức truyền đến, cũng là tin tức người của tộc Kim Ô bị giết, truyền đến từ thành cổ khác, cũng là hoàng tử con vợ lẽ của tộc Kim Ô trực tiếp bị giết chết. 

 Còn chưa đợi tứ phương khiếp sợ, tin tức tộc Kim Ô bị giết giống như đã được bàn bạc, lần lượt, từ các thành cổ khác nhau, những người bị giết có trưởng lão, cũng có đệ tử. 

 Điểm giống nhau là, bọn họ đều là người của tộc Kim Ô, đều là bị một kiếm giết chết, sau khi chết thi thể đều có một tấm vải trắng, trên vải trắng có bảy chữ to bắt mắt: trách thì trách thái tử nhà ngươi! 

 “Điên rồi! Có đại tộc ra tay với tộc Kim Ô sao?”. Dưới bầu trời, phàm là nơi tu sĩ tụ tập, đều có lời bàn tán, không ít người lấy ra tinh thạch Ký Ức, chính là được truyền ra từ thành cổ khác, cảnh tượng cực kỳ đẫm máu, người Kim Ô bị giết chết vô cùng thảm. 

 “Đây rõ ràng là có kế hoạch trước, tính ước chừng ít nhất đã có gần một nghìn người bị giết, từ Hoàng Cảnh đến Thánh Vương đều có, từ đệ tử đến hoàng tử, quy mô thật lớn!” 

 “Ta đã nói rồi! Cái tên thái tử Kim Ô giết chóc bừa bãi, nhất định sẽ bị trời phạt”. 

 “Trời phạt đến rồi, xem thật sảng khoái”. Quá nhiều người khen ngợi: “Sau Hoang Cổ Thánh Thể, cuối cùng cũng có người tìm Kim Ô tính sổ, giết, tiếp tục giết, giết sạch hắn ta”. 

 “Thiên Diệt ra tay, quả nhiên khí thế lôi đình”. Trong quán trà, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười, hắn lắng nghe hết những lời bàn tán xung quanh, từ đầu tới cuối, không chừa một câu. 

 “Như vậy, kế tiếp đến lượt chúng ta rồi”. Diệp Thành mỉm cười, uống chén trà cổ cuối cùng, để lại một khối nguyên thạch, liền đứng dậy, đi thẳng đến phân các Kim Ô trong thành này. 

 Sát khí và tà khí của hắn cùng bùng nổ ra, cộng thêm uy áp của cấp Đại Thánh và sự sắc bén của Phần Tịch Kiếm, làm cho tất cả mọi người trên đường đột nhiên biến sắc, đều nhìn về phía hắn. 

 Đây là ai! Cấp Đại Thánh sao? Sát kiếm trong tay hắn, cấp Chuẩn Đế? 


 Đây là vùng đất trọng yếu của tộc Kim Ô, mỗi một người trong tộc đều để lại ngọc bài Nguyên Thần ở đây, nếu có người chết, ngọc bài Nguyên Thần chắc chắn sẽ vỡ, các đại chủng tộc Nam Vực đều là bố trí như vậy. 

 “Chuyện gì mà sợ hãi như thế”. Kim Ô Hoàng vào được, nhìn các trưởng lão tộc Kim Ô đứng đầy điện. 

 “Ngô Hoàng mau nhìn ngọc bài Nguyên Thần”. Một trưởng lão vội luống cuống chỉ lên trên, sắc mặt rất khó coi. 

 Kim Ô Hoàng ngẩng đầu, nhìn ngọc bài Nguyên Thần đầy trời, thế nhưng liên tiếp từng tấm một vỡ vụn, chỉ trong vài nhịp thở đã có hơn mười ngọc bài Nguyên Thần vỡ vụn, hơn nữa vẫn đang tiếp tục.