Tiên Võ Đế Vương

Chương 2251: Ngươi biết cái gì!



Trời đã sáng, Nam Vực lại chấn động, toàn bộ bùng nổ, chỉ trách là động tĩnh đêm qua quá lớn, không biết bao nhiêu tộc nhân Kim Ô đã bị giết, hơn trăm phân các đều bị diệt. 

 “Đây là kịch hay mà Diệp Thành nói à?”, mấy người Tiểu Viên Hoàng tụ lại với nhau, đứng trên cao nhìn ra xa, vẻ mặt hứng thú, là huynh đệ kết bái của Diệp Thành, họ vô cùng chắc chắn việc này do Diệp Thành gây ra. 

 “Gì mà Diệp Thành thế!”, mấy người Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn mọi người. 

 “Cha, Diệp Thành còn sống!”, Tiểu Viên Hoàng nhếch môi: “Mừng quá!” 

 “Chuyện này...”. Dù tâm tính bình thản cỡ nào thì mấy vị Hoàng cũng không khỏi kinh ngạc, trong mắt hiện lên tia khó tin. Ngày ấy, họ tận mắt chứng kiến Diệp Thành bị đánh thành tro bụi, giờ lại biết tin thánh thể còn sống, tuy Hoàng nhìn xa trông rộng thì mặt họ đểu đờ đẫn. 

 “Là chúng ta coi nhẹ hắn rồi!”. Vài giây sau, mấy vị Hoàng thổn thức lắc đầu: “Năm đó hắn có thể thoát khỏi thành cổ Đông Hoang thì nay cũng có thể chạy trốn”. 

 “Hắn lại chơi thế nhân một vố lớn rồi!”, Quỳ Ngưu Hoàng tặc lưỡi, gãi mạnh đầu: “Vì hắn chết đi, lão Ngưu này còn thương tiếc, hay cho Hoang Cổ Thánh Thể, chiến lực lẫn thiên phú đều không yếu, chết đi rất đáng tiếc. Hiện tại ta thật sự nghi ngờ cuộc đời đó!” 

 “Sao không nói sớm hả!”, Viên Hoàng đạp con trai một cái, mấy vị Hoàng khác cũng “thương yêu” tặng cho mấy cậu quý tử một cước, dám giấu giếm chà già, bị đá cũng đáng. 

 “Trước hôm kia chúng con còn chưa biết!”, Sáu người Tiểu Viên Hoàng nhe răng, cười cợt: “Ngày ấy trộm bảo vật trong tộc là để cho hắn, hắn mời chúng ta xem kịch”. 

 “Năm nghìn vạn cho một vở kịch, đúng là hấp dẫn!”. Mấy vị Hoàng xoa cằm đầy sâu xa, không biết màn kịch này do Diệp Thành “đạo diễn”, một đòn bất ngờ khiến cả tộc Kim Ô không kịp trở tay, ngay cả thời gian phản ứng cũng chẳng có, tất nhiên là không có thời gian cứu viện. 

 Giống họ, rất nhiều chủng tộc đứng trên cao quan sát, vẻ mặt thâm thúy, toàn bộ đều đang phỏng đoán người ra tay là ai, dù không có quân đội tu sĩ tạo thành thương tổn lớn nhưng trận thế này không nhỏ, một đêm đánh sập đại phân các của tộc Kim Ô, như thế cần không ít cường giả. 

 Không ít chủng tộc đối đầu với tộc Kim Ô đã rục rịch, muốn bồi vào thêm. 

 Nhưng cuối cùng họ bị lớp người già ngăn cả, nay vạn tộc đã ký hiệp ước ngừng chiến, nếu giờ nhúng tay vào thì sẽ dễ dàng bùng nổ chiến tranh, huống chi đại trận tự phong đã mở, không nên khai chiến. 

 “Lão tổ, theo người thì ai là kẻ đứng sau?”, trên ngọn núi của tộc Khổng Tước, thánh chủ Khổng Tước và một đám trưởng lão đều nhìn về phía Đại Minh Vương: “Có lẽ là tộc đối thủ của Kim Ô, trả thù trước khi tự phong? Điều này cũng không phải là vô lý!” 

 “Muốn biết ai ra tay thì cứ xem đi!”, Đại Minh Vương cười xòa, trong đôi mắt già nua lấp lóe tia sáng đầy ẩn ý, có vẻ đã đoán ra được là ai. 

 “Truyền lệnh tới các đại phân các, tăng mạnh sự cảnh giác!”. Trong đại điện của tộc Côn Bằng, âm thanh mơ hồ của Côn Bằng Hoàng truyền ra: “Gọi các đệ tử, trưởng lão đang ở ngoài mau chóng về tộc, không được có sơ sót”. 

 “Phụ hoàng đúng là làm quá!”, thái tử Côn Bằng cười, ngồi xiêu vẹo trên ghế, mặt mày không đứng đắn xuất hiện tia nghiền ngẫm: “Người nọ trả thù tộc Kim Ô chứ không phải tộc Côn Bằng chúng ta!” 

 “Ngươi biết cái gì!”, Côn Bằng hừ lạnh một tiếng: “Sắp tới lúc gia tộc tự phong, không thể để xảy ra hỗn loạn, ngươi phải ngoan ngoãn ở trong tộc. Đợt này ngươi giết chóc quá nhiều, khó tránh được việc gây thù chuốc oán, tộc Kim Ô đổ máu chính là ví dụ, đó có thể sẽ là vết xe đổ của chúng ta”. 

 “Đã biết!”, thái tử Côn Bằng tùy ý đáp lại, nhàn nhã vuốt vẻ nhẫn ban chỉ. 

 Tiếng bàn tán không ngừng rộn lên khắp nơi: quán trà, tửu lầu, cửa hàng... Hễ là nơi có người thì đều sẽ xuất hiện những tụ năm tụ bảy, tâm trạng vui vẻ mà tám chuyện: “Lần này làm tốt quá! Cũng nên dạy cho tộc Kim Ô một bài học, ai bảo chúng tạo ra nhiều bi kịch đẫm máu như thế”. 

 “Ta như nhìn thấy gương mặt giận dữ của Kim Ô Hoàng rồi!”, một đám già cả ngồi vuốt râu: “Lão phu bấm tay tính toán, thái tử Kim Ô sẽ bị đánh cho ngu người”. 

 “Vừa ra tay là tạo thành trận thế lớn như vậy, nếu chín phân điện của Kim Ô cũng bị đánh sụp thì mới làm quỷ thần khiếp sợ, sau này ta sẽ cúng vái kẻ đó luôn, quỳ lạy mỗi ngày”. 

 “Tộc Kim Ô, muốn chuộc Bát Hoàng tử nhà ngươi thì tới núi Thương Mang – Nam Vực, quá thời gian không đợi!”. Trong tiếng nghị luận của nghìn vạn người, âm thanh mơ hồ đột ngột vang lên, truyền khắp chư thiên, không biết nó bắt nguồn từ đâu, ngữ điệu lạnh lẽo cô liêu: “Với lại, thái tử Kim Ô, đích thân ngươi tới đây đi!” 

 Một câu khiến không khí đang ồn ào nổ tung chảo, ai nghe thấy cũng tặc lưỡi: “Đây là đang trắng trợn đòi tiền à? Giết người, bắt người ở phân các, nay lại công khai đòi tiền chuộc, đúng là ngầu”. 

 “Qua bao nhiêu năm rồi không có ai dám đòi tiền tộc Kim Ô đâu, đây là lần đầu đấy!” 

 “Tới núi Thương Mang xem nào!”, đã có người đứng dậy, lao tới truyền tống trận trong thành: “Ta cũng muốn coi! Tiền bối ơi, ta rất thích dáng vẻ ngầu lòi của người!” 

 “Khốn nạn!”, trong tộc Kim Ô, chín bóng người xoèn xoẹt bay ra, tu vi đều là Đại Thánh. 

 Thái tử Kim Ô mang theo vẻ mặt dữ tợn bay ra khỏi tiên sơn, chỉ đích danh hắn ta thì phải đi thôi, huống chi hắn ta cũng muốn coi thử đối phương là thần thánh phương nào. 

 Hành động của tộc Kim Ô không hề lặng lẽ, sau thái tử Kim Ô, từng hàng người bay ra, vô số cường giả, hoặc có thể nói đây quân đội tu sĩ, tính toán một chút thì khoảng chừng mười vạn. 

chapter content