Tiên Võ Đế Vương

Chương 2260: Mỏ Côn Bằng?



“Ngươi còn chưa nói nhiệm vụ, Xích Diễm tuy mạnh, nhưng cũng không phải nhiệm vụ gì cũng đều nhận đâu”. 

 “Nhiệm vụ rất đơn giản, tối nay, ta muốn tóm gọn ba khu mỏ nguyên thạch của tộc Côn Bằng”. Diệp Thành mỉm cười: “Đến lúc đó, còn có chín Đại Thánh trợ giúp quân đoàn Xích Diễm các ngươi”. 

 “Mỏ Côn Bằng?”, Sát Phá Thiên nhíu mày, đôi mắt đẹp trung lóe lên ý nghĩ sâu xa, lại nhìn Diệp Thành một lượt, mời đội hình lính đánh thuê lớn mạnh như thế, nhiệm vụ này quả nhiên không phải đơn giản. 

 “Nhiệm vụ này, Xích Diễm có nhận không?”. Diệp Thành hỏi một câu, lại chạy tới nồi vớt thịt . 

 “Đương nhiên nhận”. Sát Phá Thiên xoay người đi, trở về lầu các: “Ở đây chờ một lát”. 

 “Nhanh lên đấy”. Diệp Thành tùy ý xua tay, lại tiến đến trước nồi sắt hầm thịt. 

 Tất cả lính đánh thuê khắp trang viên đều không nói gì, chỉ nhìn Diệp Thành như vậy, hôm nay bọn họ tiếp nhận đơn hàng này, có lẽ là nhiệm vụ lớn nhất từ khi Xích Diễm hình thành đến nay, cũng là rất lợi hại. 

 Mỏ nguyên thạch của tộc Côn Bằng có đội quân tu sĩ trấn giữ, số lượng cường giả trong đó cũng không ít, nếu như chọc giận tộc Côn Bằng, hậu quả sẽ chẳng hay ho, rất có thể là tai hoạ. 

 Diệp Thành không đếm xỉa những ánh mắt xung quanh, chỉ lo ăn thịt uống rượu, lính đánh thuê ông lão gầy của phân các Thiên Võng kia đề cử quả thật đáng tin cậy, nhiệm vụ tấn công tộc Côn Bằng mà cũng nhận, quả thật là đủ tin cậy, đủ gan dạ, đủ liều mạng, mà hắn cần chính là lính đánh thuê như vậy. 

 Tuy hắn có không ít Âm Minh tử tướng mạnh mẽ, cũng tự nhận có thể tóm gọn một khu mỏ tộc Côn Bằng, nhưng như vậy vẫn không đủ, đã làm thì phải làm mạnh, ba núi mỏ, một lần tóm gọn hết. 

 Vẫn như trước bất kể mọi giá, hắn có là tiền, điều quan trọng nhất là phải để nhà họ Côn Bằng thấy máu, cho dù là muốn tự phong bế, cũng không để cho bọn họ sống yên ổn, nợ máu phải trả bằng máu. 

 Huống hồ, đã là mỏ nguyên thạch, vậy tất nhiên sẽ có không ít nguyên thạch, hơn nữa cũng có thể thuận tiện lấy đi những túi đựng đồ và pháp khí của cường giả canh gác, tính như vậy, hắn cũng không thiệt. 

 Nửa canh giờ sau, trang viên không ngừng có người đi vào, mỗi người đều choàng áo bào đen, đều đeo mặt nạ đầu quỷ, cũng đều dùng bí pháp che thân, sát khí cũng đều nồng hậu. 

 Diệp Thành nhìn lướt qua, không nhiều không ít đúng một trăm người, đều là cấp Thánh Vương, hắn có thể nhìn thấu chân dung của bọn họ, tự nhận đều chưa từng gặp qua, đều là gương mặt lạ, chỉ biết mỗi người đều rất mạnh. 

 Kế tiếp đó là chín Đại Thánh, cũng như một trăm Thánh Vương này, choàng áo bào đen và đeo mặt nạ, bí pháp che thân của bọn họ lại càng huyền diệu hơn, nhưng cũng khó tránh khỏi Tiên Nhãn của Diệp Thành nhìn lén. 

 “Những người cấp cao của Xích Diễm, có lẽ toàn bộ đều đến rồi”. Diệp Thành cười cười: “Tại hạ thật đúng là vinh hạnh”. 

 “Đạo hữu thật quyết đoán”. Đại Thánh dẫn đầu thản nhiên nói một tiếng: “Từ khi Xích Diễm ta khai sáng tới nay, đây là lần đầu tiên xuất động đội hình như thế, hơn nữa còn là đánh núi mỏ của tộc Côn Bằng”. 

 “Đạo hữu quá khen”. Diệp Thành cười, lúc này mở bản đồ ra, chỉ vào ba vòng tròn lớn trên đó: “Còn đây là vị trí của ba núi mỏ của tộc Côn Bằng, lão phu đã điều tra, ba mỏ đều có hai Đại Thánh, chín Thánh Vương bảo vệ, mặt khác Chuẩn Thánh Vương và Thánh Nhân đương nhiên cũng không ít, nhưng đều là tôm tép, về phần quân đội tu sĩ, chỉ xem là đồ trang trí là được”. 


 Nhưng ánh mắt của những cường giả Đại Thánh và Thánh Vương này nhìn Diệp Thành đã thay đổi, tò mò về thân phận của Diệp Thành, rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có chín con rối cấp Đại Thánh. 

 Rất rõ ràng, thân phận của Diệp Thành không đơn giản, dám đối đầu với tộc Côn Bằng, dùng mông nghĩ cũng biết đều không phải là người bình thường, bọn họ thậm chí hoài nghi, tại hoạ lúc trước của Kim Ô tộc cũng có liên quan đến hắn. 

 “Mặc dù chiến lực của bọn chúng không thể so với Đại Thánh sống, nhưng thực lực tuyệt đối khủng bố”. Diệp Thành nói: “Tính như thế, Xích Diễm các ngươi chín Đại Thánh, cộng thêm chín của ta, tổng cộng mười tám vị Đại Thánh, chia làm ba đội, mỗi đội sáu Đại Thánh, cộng thêm ba mươi ba người cấp Thánh Vương, cùng phát động tiến công, về phần nguyên thạch trong núi mỏ, đạo hữu có thể lấy tuỳ ý, nhưng điều kiện tiên quyết là nhiệm vụ phải hoàn thành, mặt khác, còn có vải trắng này, treo lên thật cao cho ta”. 

 Diệp Thành lại lấy ra mảnh vải trắng, trên đó dùng máu tươi viết bảy chữ: Trách thì trách thái tử nhà ngươi!