Trưởng lão canh giữ cửa núi nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Thành, không khỏi bĩu môi, không phải ỷ vào ngươi có người cha tốt, bằng không con mẹ nó ai biết ngươi là ai, lợi hại cái gì.
Diệp Thành đương nhiên không biết lời oán thầm của ông ta, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một nơi, đó là một ngọn núi, trong một động tiên của ngọn núi, thái tử Côn Bằng ở trong đó, giờ phút này đang ngồi tu luyện.
Hắn có thể tìm được chỗ đế binh và Chuẩn Đế, tự nhiên cũng có thể tìm được thái tử Côn Bằng ở đâu, Tiên Nhãn phối hợp Chu Thiên, hết thảy đều không thể che giấu, đây là hai thứ lợi hại.
“Bái kiến Cửu hoàng tử!”. Dọc đường, Diệp Thành nghe được nhiều nhất chính là câu này, đa số là đệ tử của dòng thứ tộc Côn Bằng, ngay cả trưởng lão bình thường cũng cung kính hành lễ với hắn ta, hắn ta chính là hoàng tử.
“Ô! Ngươi còn sống cơ à?”. Đang đi, một giọng nói mỉa mai bỗng nhiên vang lên.
Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy một người thanh niên áo vàng từ từ đi tới, tay cầm quạt giấy, khóe miệng hơi nhếch lên, cười giễu cợt, đức hạnh y hệt thái tử Côn Bằng, nhìn thấy liền muốn đập bẹp gã.
Diệp Thành vẫn chưa liếc nhìn sang, chỉ nghe âm thanh đã biết là ai, chính là Tam hoàng tử của tộc Côn Bằng, nhưng đều không phải là của vợ lẽ, mà là đích truyền, cùng một mẹ với thái tử Côn Bằng, cũng bởi vì như thế, thân phận của gã ta cao quý hơn các hoàng tử con vợ lẽ, chính là thiếu chút may mắn, không phải là thái tử.
Tộc Côn Bằng bề ngoài thì hòa thuận vui vẻ, nhưng lại sóng ngầm mãnh liệt, luôn luôn có một vài hoàng tử thủ tiêu thái tử Côn Bằng, ngồi lên vị trí thái tử, chỉ đợi năm nào đó kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Tam hoàng tử Côn Bằng này chính là một trong số đó, ám ảnh bởi lợi ích và quyền lực, làm cho gã ta xem thái tử Côn Bằng, người cùng một mẹ sinh ra với mình, như cái đinh trong mắt, luôn muốn thượng vị, nhưng lại luôn không tới phiên gã ta.
Nhắc tới Tam hoàng tử Côn Bằng này, so với thái tử Côn Bằng không chỉ kém một chút ít, mặc dù tu vi cũng là Thánh Nhân, nhưng thiên phú và huyết mạch vẫn kém hơn một chút, Diệp Thành vừa nhìn đã nhận ra, thằng nhãi này không có năng lực làm vua, dù có nhiều người ủng hộ, cũng không thể thượng vị.
“Hoàng huynh đúng là có nhã hứng!”, Diệp Thành ngoài cười nhưng trong không cười, trong ký ức của Cửu hoàng tử, Tam hoàng tử này không ít lần áp bức hắn ta, tất nhiên là không thể bày ra vẻ mặt hoà nhã với gã ta, cũng không có thể để lộ sơ hở.
“Nghe nói ngươi đi rèn luyện, vì sao không bị giết”. Tam hoàng tử cười, lời nói chút không thêm che dấu: “Thái tử nhiều kẻ thù như vậy, vì sao lại vẫn chưa ảnh hưởng đến ngươi”.
“Vốn định trợ giúp Tam Hoàng huynh thượng vị, không ngờ Tam Hoàng huynh lại muốn ta mau chết như vậy”. Diệp Thành than thở, diễn lại càng y như thật, diễn xuất này thành thạo hơn trước rất nhiều.
Một câu nói của hắn làm Tam hoàng tử nheo mắt lại: “Ngươi phải trợ giúp ta thượng vị?”
“Tam Hoàng huynh không muốn?”, Diệp Thành mỉm cười: “Thái tử phóng túng điên cuồng, hội trưởng lão sớm không vừa mắt, hiện giờ hắn ta rước lấy kẻ thù, làm cho tộc Côn Bằng ta tổn thất nghiêm trọng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phế truất, cơ hội tốt như thế, nếu Tam hoàng huynh không trân trọng, làm sao có thể lật đổ hắn ta”.
Nhưng mà, có lẽ Tam hoàng tử ngươi thật sự có thể thượng vị, bởi vì sau hôm nay, thái tử của tộc Côn Bằng sẽ trở thành một dúm tro bụi, vị trí thái tử sẽ thành không có chủ, mọi hoàng tử đều có thể.
Trong khi nói chuyện, hắn đã bước trên ngọn núi nơi thái tử Côn Bằng ở, đó là ngọn núi riêng của thái tử Côn Bằng, quả thật rất lộng lẫy, cũng rất xa xỉ, dọc đường chỉ toàn là kỳ hoa dị thảo.
Ánh mắt Diệp Thành sáng như tuyết, có vài cọng hoa cỏ chính là nguyên liệu quý giá không thể để thiếu luyện chế Đan Kim Đan tám vân, bên ngoài không thấy một gốc, mà lại có không ít tại ngọn núi này.
Nếu không phải trên người hắn có nhiệm vụ, không chừng sẽ càn quét một phen, đáng tiếc, lần này hắn không thời gian.