Tiên Võ Đế Vương

Chương 2271: Lẻn vào?



Tộc Côn Bằng muốn làm cái gì! Diệp Thành nhíu mày, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại dự cảm không lành. 

 Không nghĩ nhiều, hắn lập tức lên đường, đi thẳng đến lối ra Đỉnh núi của Thái tử, lại đập mặt ngay Côn Bằng Hoàng và rất nhiều Đại Thánh xông đến, uy áp của mỗi người đều rất mạnh, nghiền ép khiến hư thiên ầm vang. 

 Diệp Thành thấy Côn Bằng Hoàng liền biến sắc, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn là bị bại lộ rồi. 

 “Dám lẻn vào tộc Côn Bằng, ngươi thật liều lĩnh”. Côn Bằng Hoàng hét to, nhìn chằm chằm Diệp Thành, cả một đường truy tìm bản gốc, cuối cùng lại đuổi đến nhà mình, điều này làm cho ông ta rất bất ngờ, cũng rất là khiếp sợ, ông ta cực kỳ chắc chắn, gã ở trước mặt chính là bản gốc của phân thân. 

 “Lẻn vào?”. Lời nói của Côn Bằng Hoàng khiến tất cả mọi người sửng sốt, mặt đầy kinh ngạc nhìn Diệp Thành, đây rõ ràng là Cửu hoàng tử, hoàng tử về nhà không phải chuyện đương nhiên, sao lại thành lẻn vào rồi. 

 “Hắn không phải là Cửu hoàng tử”. Đại trưởng lão Côn Bằng nói bằng giọng lạnh lùng, đã dùng thần thức truyền âm khắp nơi: “Người thu tiền chuộc là phân thân của hắn, dùng phân thân hãm chân, bản gốc lén vào nhà Côn Bằng”. 

 “Chuyện này…”. Mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, bọn họ vậy mà không hề phát hiện ra, còn bị hắn lẻn vào núi thái tử, nếu không phải Côn Bằng Hoàng chạy về, bọn họ đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì. 

 Đặc biệt hai Thánh Vương canh giữ nơi ở của Thái Tử, sống lưng lạnh cóng, bọn họ rốt cuộc thả một người như thế nào lên núi, nếu như Thái tử Côn Bằng xảy ra chuyện, bọn họ cũng khó tránh khỏi bị trừng phạt. 

 Cùng với sửng sốt, bọn họ càng là kinh ngạc, thế gian này vậy mà vẫn có kẻ điên không cần mạng sống như vậy, dám lẻn vào tộc Côn Bằng bắt người, nếu chỉ cần một chiêu không cẩn thận, sẽ bị giết trong chớp mắt. 

 “Ta đã đánh giá thấp các ngươi rồi”. Diệp Thành cười lạnh, phất tay thả Thái tử Côn Bằng bị đánh ngất ra, giờ đây cũng không cần nhiều lời, Côn Bằng Hoàng hơn phân nửa là đã nhận ra hắn, bằng không cũng sẽ không tìm về, tiếp tục che dấu cũng vô dụng, cũng may lúc trước hắn chưa giết chết Côn Bằng, lần này còn có thể lấy làm át chủ bài. 

 “Ngươi cho là, ngươi còn có thể thoát ra được sao?”, Côn Bằng Hoàng hừ lạnh: “Mau thả con trai ta ra”. 

 “Thả hắn, ta chết càng nhanh hơn!” Diệp Thành cầm kiếm kề ngang trên vai Thái tử Côn Bằng, còn dùng bí pháp nối liền sinh mệnh, cười nhìn Côn Bằng Hoàng: “Thả ta đi, bằng không ta sẽ đồng quy vu tận, có thái tử một tộc chết cùng, ta cũng không thiệt, Côn Bằng Hoàng nghĩ sao?” 

 “Bổn vương rất ghét bị ép buộc”. Hai mắt Côn Bằng Hoàng đỏ ngầu, sát kiếm trong tay đã vang rền. 

 “Vậy không còn cách nào, ta muốn mạng sống”. Diệp Thành nhún vai cười: “Ngươi nên biết, nếu bản gốc chết, phân thân cũng mất mạng, lão phu nắm trong tay không chỉ riêng một mình thái tử nhà ngươi, thả ta đi, mọi người bình an vô sự, Côn Bằng Hoàng chớ nên ép ta nổi điên”. 

 “Tốt lắm”. Không đợi Côn Bằng Hoàng mở miệng, một âm thanh lạnh như băng đã vang vọng Cửu Thiên. 

 Ở chỗ sâu trong, có một ông lão áo vàng chậm rãi đi ra, đạp hư vô, mái tóc dài màu vàng tung bay, ánh sáng vàng rực lóng lánh, khí huyết mãnh liệt, uy áp rung trời, đúng là Lão Tổ của tộc Côn Bằng. 

 “Hoang Cổ Thánh Thể, lão phu thật sự đã đánh giá thấp ngươi”. Côn Bằng Lão Tổ hạ xuống, đôi mắt già cô quạnh lạnh như băng, ông ta là cấp Chuẩn Đế, liếc mắt đã nhìn thấu chân thân nguyên thần của Diệp Thành. 

 “Hoang... Hoang Cổ Thánh Thể?”. Mọi người ở đây đều kinh ngạc, bất luận là Côn Bằng Hoàng hay là cấp Thánh Vương, cũng đều khó có thể tin, liếc nhìn Côn Bằng Lão Tổ, rồi lại đều nhìn về phía Diệp Thành. 

 “Điều này sao có thể!”. Đầu óc của mọi người đều mê muội, Hoang Cổ Thánh Thể không phải đã tan thành tro bụi tại rừng Hồng Hoang rồi sao? Hắn vẫn còn sống? Chính là hắn đã dẫn người đến gây rối quặng mỏ tộc Côn Bằng? Chính là hắn đã bắt người của tộc Côn Bằng? Hắn có bản lĩnh thông thiên sao? 

 “Rõ ràng là cấp Thánh Nhân mà lại có uy áp cấp Đại Thánh hiện ra”. Rất nhiều Đại Thánh dán mắt vào Diệp Thành, cũng đã nhìn ra manh mối: “Vậy mà lại dám nhập vào thân thể Đại Thánh, thật can đảm”.