Nhưng hôm nay, cơ thể Đại Thánh đã bị phá hủy, toàn bộ Âm Minh tử tướng đều tự bạo, cũng chỉ còn lại thanh kiếm Chuẩn Đế. Với sức chiến đấu cấp Thánh Nhân của hắn thì vẫn chưa thể phát huy ra sức mạnh chân chính của nó.
Quan trọng là tu vi của hắn vì Chu Thiên mà đã rớt xuống, đã không còn ở trạng thái đỉnh. Lần này, đối đầu với tu sĩ cấp Thánh Vương, tuy có thể chiếm ưu thế, nhưng khó mà giết được đối phương.
"Lão phu rất là nể sự quyết đoán của các ngươi!", Diệp Thành đang mếu máo thì Thánh Vương Yêu Tộc kia cười khẩy nói. Hai con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Thành: "Là ai cho các ngươi lòng tin đó thế".
"Người của Yêu Tộc đều ngông cuồng ghê!", Diệp Thành cười nhạt, khí thế tăng vọt như cầu vồng.
"Không biết lượng sức", Thánh Vương Yêu Tộc cười khẩy, bước ra một bước, giơ tay nhấn một cái.
Diệp Thành cũng không cứng đối cứng, nhanh chóng lắc mình tránh thoát một chiêu kinh khủng kia. Sau đó, hắn thi triển ba năm cái Súc Địa Thành Thốn đi đến chỗ Quỳ Ngưu. Đối thủ của Quỳ Ngưu bị một quyển của hắn đánh bay ra ngoài.
"Khốn kiếp", Chuẩn Thánh Yêu Tộc bị đánh bay tức giận chửi ầm lên, thoáng chốc khởi động bí pháp trở nên to lên, giữa trán khắc thần vân, cuốn lên yêu khí đánh về phía Quỳ Ngưu.
"Không ngờ Thánh Nhân lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như thế", Thánh Vương Yêu Tộc híp mắt lại, lập tức lướt ngang bầu trời. Gã đã quá xem nhẹ đám Diệp Thành, tu vi không cao, nhưng sức chiến đấu lại rất mạnh.
Lần này ra tay, gã cũng không nương tay, vẫn là một chỉ đầy bá đạo cuốn theo sức mạnh khủng bố.
Diệp Thành đứng im không nhúc nhích, đến khi một chỉ kia sắp xuyên thủng cơ thể mình thì bỗng nhiên biến mất, thi triển Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc đang đánh với Quỳ Ngưu.
Máu tươi vẩy ra vương vãi khắp trời, Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc kia còn chưa hiểu ra sao đã bị đánh trở tay không kịp. Một chỉ của Thánh Vương trực tiếp tiễn hắn ta xuống suối vàng.
"Di Thiên Hoán Địa?", vẻ mặt Thánh Vương Yêu Tộc lập tức lạnh như sương, có vẻ đã nhận ra bí pháp mà Diệp Thành thi triển và vô cùng bất ngờ. Một chỉ kia của gã cũng rất đáng đồng tiền, trực tiếp giết chết đồng đội của mình.
"Lão Thất, làm hay lắm", Quỳ Ngưu nhếch miệng cười. Coi như đã hiểu được tại sao lúc trước Diệp Thành lại chạy tới chỗ mình. Mục đích là kéo gần khoảng cách, mượn tay Thánh Vương Yêu Tộc giết Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc. Cách làm này rất là láu cá, hơn nữa còn được Diệp Thành dùng một cách hết sức thuận tay.
"Đi giúp mấy người kia đi", Diệp Thành thuận miệng nói, nhìn chằm chằm vào Thánh Vương Yêu Tộc đối diện sợ gã chạy đến chỗ đám Tiểu Viên Hoàng quấy rối. Sát chiêu của gã cũng rất bá đạo.
Quỳ Ngưu chợt nhớ ra, xoay người tham gia vào vòng chiến của đám Tiểu Viên Hoàng. Còn chưa nhảy vào trận chiến đã ngạo nghễ quát: "Các anh em, đánh chết chúng ta".
Câu kia của hắn lập tức khiến đám Tiểu Viên Hoàng thả lỏng, ba đánh một, ai sợ ai. Đừng thấy tụi này tu vi thấp, nhưng tụi này đều là động vật, ừ, đều là động vật!
Đây là dị tượng cấp Thánh Vương, yêu hải kết hợp với đạo Thánh Vương, che trời lấp đất nuốt lấy Diệp Thành.
Nếu là Thánh Nhân bình thường thì chắc đã lập tức bị nghiền thành tro, nhưng Diệp Thành cũng không phải Thánh Nhân bình thường. Chẳng những vậy, trái lại còn là một Thánh Nhân cực kỳ khủng bố và ngang tàng.
Kiếm Chuẩn Đế cũng đã xuất hiện trong tay, hắn giơ kiếm bổ ra một cái ngân hà, hóa giải yêu hải.
Chuẩn Đế Binh có sức mạnh cực kỳ bá đạo, dù chưa thể phát huy ra sức mạnh chân chính, nhưng cũng vô cùng đáng sợ. Nó chẳng những bổ ra yêu hải của Thánh Vương Yêu Tộc, mà còn khiến gã không ngừng lùi ra sau.