Ba người ngươi một câu ta một câu nói hăng say, Diệp Thành làm người nghe lại ngồi im thin thít.
Hắn cau mày, ba người càng nói hăng say, mày của hắn càng nhăn lại. Tình hình của Thánh Thể vô cùng tệ, vấn đề là giờ phút này Diệp Thành không biết hắn ta đang ở đâu.
Gió nhẹ phất qua, hắn đứng dậy, đến nhanh mà đi cũng nhanh, vèo một tiếng biến mất.
Ba người kia thấy vậy hét: "Nè, ngươi nhớ thanh toán đó!"
Diệp Thành bước ra khỏi quán, vẫn chưa trả lời, chỉ có một túi trữ vật bay trở về trong quán.
Bấy giờ, ba người mới yên tâm, ai nấy đều xắn tay áo uống thả cửa, trò chuyện hăng say.
Không biết, nếu để họ biết được người mời mình uống rượu là Thánh Thể thì sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ.
Trên đường, Diệp Thành và Quỳ Ngưu sóng vai đi. Sắc mặt của cả hai cũng chẳng đẹp là mấy.
Tuy là đêm khuya, nhưng vẫn còn rất nhiều người đi đường. Đa số là quán trà ven đường, tiếng bàn tán xôn xao, đương nhiên là nói về Lôi Đình Chiến Thể. Đôi lúc cũng sẽ nhắc đến Hoang Cổ Thánh Thể.
"Dám bắt nạt lão Bát của chúng ta, nhất định phải báo thù!", tính cách nóng nảy của Quỳ Ngưu trỗi dậy, cả đường đều hùng hùng hổ hổ, là anh em của Diệp Thành thì đương nhiên cũng là anh em của hắn ta.
"Không biết hắn ta đang ở đâu nên có chút khó giải quyết", Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu. Giờ đến thành Phật Độ thì Thánh Thể chắc chắn không còn ở đó. Hắn cần một thông tin chính xác hơn mới có thể lên đường.
"Vậy đi đến Linh Sơn trước, chưa biết chừng hắn ta cũng đến góp vui", Quỳ Ngưu xoa cằm nói.
"Ta cũng nghĩ giống ngươi, đến Linh Sơn trước đi", Diệp Thành cười, đi thẳng đến truyền tống trận.
"Đến cũng đến rồi, đi xem thử vùng đất dữ của Vong Xuyên đi", Quỳ Ngưu bước tới kéo lấy hắn: "Linh Sơn còn ba ngày sau mới bắt đầu, vẫn kịp, nghe ta nói thì chỉ có chuẩn".
Diệp Thành bất đắc dĩ, mặc kệ Quỳ Ngưu kéo bay ra khỏi thành cổ Vong Xuyên đi đến vùng đất dữ của Tây Mạc.
Bầu trời đêm mịn như nhung, ánh sao như ở ngay trước mắt, mảnh đất Tây Mạc yên tĩnh trang nghiêm xen lẫn vẻ yên bình cô liêu.
Ban đêm, Vong Xuyên chìm trong yên tĩnh, có sức mạnh thần bí giăng kín biến ảo thành vài bức dị tượng cổ xưa. Có thể trông thấy Phượng Hoàng bay múa đầy trời, cũng có thể thấy Thần Long xoay mình trông vô cùng tráng lệ.
Dưới ánh trăng sáng rõ khiến mảnh đất này như khoác lên mình tấm áo choàng lung linh xen lẫn một vẻ mông lung thần bí. Nhưng ánh trắng cũng không giấu được nét cổ kính, vì sao cũng chẳng che lấp nổi vẻ đơn côi của nó.
Bên ngoài Vong Xuyên có rất nhiều người đang đứng, cũng có người nấn ná đằng xa ngắm nhìn vùng biển này.
Những người đó cũng không phải dân địa phương, mà là người đến từ bên ngoài muốn đến Linh Sơn nghe Tôn Giả giảng đạo. Đã đến Tây Mạc thì sao có thể không đến vùng đất dữ Vong Xuyên xem, cũng coi như thỏa lòng tò mò.
"Vùng đất dữ Vong Xuyên quả là trăm nghe không bằng vừa thấy", có người cảm khái, cũng không dám tiến lên mà chỉ nhìn từ xa. Vùng biển tựa ảo mộng kia càng có vẻ không chân thật, tràn ngập vẻ bí ẩn.
"Đan xen nhiều dị tượng tráng lệ như vậy, Vong Xuyên cũng không có đáng sợ như truyền thuyết".
"Nói thì dễ, hay là đi vào xem thử!", có người chế nhạo: "Có thể sánh vai với Luyện Ngục của Đông Hoang, Minh Thổ của Nam Vực, Hoàng Tuyền của Bắc Nhạc, Thiên Hư của Trung Châu thì chắc chắn cực kỳ nguy hiểm".
"Mấy ngày trước, Hoang Cổ Thánh Thể đã chôn thây ở Minh Thổ. Kia chính là ví dụ vô cùng xác thực để chứng minh đó".
Một câu khiến cho mọi người có mặt ở đây không khỏi rùng mình, bọn họ đều nghe thấy sự kiện của Nam Vực. Ngoài Thánh Thể còn có một vị Đại Thánh và hai Thánh Vương nữa, cách chết quả thật trông vô cùng thê thảm.
Cảnh tượng thảm thiết ấy đã dọa lui chín vị Chuẩn Đế Kim Ô, Côn Bằng. Dù là họ cũng thấy kiêng kỵ, huống chi là những người có tu vi thấp. Dám vọng tưởng bước vào vùng đất dữ thì hậu quả có thể thấy rồi đó.
Người đời có lý do tin rằng, Vong Xuyên có thể sánh vai với Minh Thổ thì chắc chắn cũng vô cùng khủng bố.
Chân trời cũng có rất nhiều người chạy đến rồi dừng chân ở đằng xa không dám tới gần, chỉ đứng đó ngắm nhìn.
Bên ngoài ồn ào sôi động, còn bên trong Vong Xuyên lại im lìm, mặt nước tĩnh lặng không chút gợn sóng. Nhìn kỹ mới thấy sâu trong Vong Xuyên có người tựa như ảo mộng, phảng phất cảnh trong mơ.
Đó là một cô gái ngồi ôm lấy hai đầu gối, làn gió nghịch ngợm phất phơ khẽ thổi bay mái tóc mai của nàng.
Cô cười, cảm giác gió ngày càng lạnh, cơ thể mảnh mai không khỏi cuộn tròn.
Song, khi cô định quay đầu đi thì bên ngoài lại có hai bóng người rơi xuống, đứng lặng trên không.
Thoáng chốc, con ngươi ảm đạm chợt tỏa sáng, nước mắt lăn dài lấp lánh ánh sáng trong suốt.
Đó là Diệp Thành, cô rõ ràng nhìn thấy hắn khoác áo đen, đeo mặt nạ quỷ, nhưng trong tầm nhìn mông lung của cô mọi thứ đều nhạt nhòa, chỉ còn lại đôi mắt kia của hắn.