Tiên Võ Đế Vương

Chương 2303:  Bên kia



Trên đỉnh núi, Diệp Thành vẫn còn ngồi khoanh chân, nhăn mày trầm ngâm, nghĩ mãi không ra. 

 Trong u minh, hắn cứ cảm thấy có người đang điên cuồng gọi mình, nhưng lại không tìm được. 

 Còn có Trời phạt, tự dưng biến mất, quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn. Song, Diệp Thành không cho rằng ông trời máu lạnh kia sẽ bỏ qua cho mình một cách dễ dàng như vậy. Cái này giống như một âm mưu, chứ vẫn chưa thể thoát khỏi được gông xiềng của vận mệnh. 

 Quỳ Ngưu thấy hắn im lặng một lúc lâu thì bước tới, khó hiểu hỏi: "Ngươi không sao chứ?" 

 "Không sao", Diệp Thành khẽ xua tay, cuối cùng đứng dậy, con người lập lòe khó hiểu. 

 Một Quỳ Ngưu luôn miệng nói một đường còn chưa nói xong đã ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn thẳng lên trời, vì bầu trời chợt nứt ra một cái khe. 

 Bỗng dưng, một luồng ánh sáng quỷ dị màu đen chợt bắn ra từ trong cái khe rồi đánh thẳng xuống mặt đất. 

 Nhìn kỹ thì mới thấy mơ hồ là một bóng người dần rõ lên trong sát khí cuồn cuộn. 

 Gã trông rất quỷ dị, khoác một chiếc áo choàng đen, gương mặt mơ hồ được che giấu bởi bí thuật mạnh mẽ, chỉ lộ ra đôi con ngươi âm u lập lòe vẻ sắc lạnh. Cơ thể lúc hư ảo, lúc ngưng thật. 

 Từ khi gã hạ xuống, cả không gian đều hỗn loạn, hoa cỏ trong diện tích mấy chục ngàn dặm cũng lập tức hóe úa. Uy áp đáng sợ chấn động khắp nơi khiến không trung rền vang, mặt đất rung chuyển. 

 Gã tựa như một Ma Thần, âm trầm đáng sợ, tàn bạo khát máu. Vì gã xuất hiện mà cả vùng trời gió mát cũng trở nên âm u lạnh lẽo, nơi nơi đóng thành từng tảng băng đen ngòm. 

 "Chuẩn Đế", Quỳ Ngưu lùi lại phía sau theo bản năng. Một người luôn vênh váo như hắn ta mà lúc này cũng không còn chút kiêu căng ngạo mạn nào, cơ thể vạm vỡ còn không nhịn được khẽ run. 

 Hắn ta hoàn toàn có lý do để tin rằng sức chiến đấu của gã áo đen kia còn mạnh hơn cả lão tổ nhà mình. 

 Khác với hắn ta, Diệp Thành lại hai mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo. Hắn chẳng những không lùi ra sau còn đằng đằng sát khí, con ngươi thâm thúy đầy rẫy vẻ tàn bạo giống như trông thấy kẻ thù truyền kiếp. 

 Cũng không thể trách hắn sẽ như vậy, bởi vì gã áo đen kia chính là Thiên Ma. Diệp Thành đến chết vẫn nhớ rõ khí tức của Thiên Ma, bọn họ chính là kẻ xâm lược nhuộm máu cả Đại Sở, giết chết chín trăm nghìn sinh linh. 

 Tại sao lại có Thiên Ma xuống đây! Gã đến từ đâu? Vì sao lại đi đến Huyền Hoang này? 

 Đủ mọi nghi vấn khiến đầu óc Diệp Thành tràn ngập một tầng sương mù, không tài nào nghĩ ra nguyên Đoàn. 

 "Đúng là một khí tức tuyệt vời", Thiên Ma áo đen cười lạnh, thích thú hít lấy tinh hoa đất trời với vẻ hưởng thụ, giọng điệu lại rét lạnh âm trầm song cũng vô cùng xa xưa. 

 Gã cười tủm tỉm liếc Diệp Thành và Quỳ Ngưu một cái, khoảnh khắc gã hạ xuống đã phát hiện hai người. Song, một Chuẩn Đế như gã cũng chẳng thèm để ý là bao. 

 Ở trong mắt gã, hai tên Thánh Nhân hoàn toàn có thể giết chết trong chớp nhoáng nên cũng lười ra tay giết hai người. 

 Gã nhìn về phía xa, dường như có thể cách vô số khoảng cách nhìn thấy Vong Xuyên. Gã cười khà khà, lộ ra hàm răng sắc lạnh: "Ngô quả là may mắn mà". 

 Trong con ngươi gã tràn ngập vẻ tham lam còn có chút phấn khích tựa như tìm được một kho báu khổng lồ. 


 "Bọn ta cũng không có chọc ngươi", Quỳ Ngưu hừ lạnh: "Chuẩn Đế nên có thể tùy tiện bắt nạt người khác à?" 

 "Hoang Cổ Thánh Thể, huyết mạch Quỳ Ngưu, máu của các ngươi chắc hẳn cũng vô cùng tuyệt mỹ", Thiên Ma áo đen liếm cái lưỡi đỏ tươi, vẻ âm u trong con ngươi trông vẫn vô cùng khiếp người. 

 Gã nói xong bèn vội vàng giơ tay chộp lấy hai người, muốn đoạt huyết mạch của cả hai. 

 Hai mắt Quỳ Ngưu đỏ bừng, không thể thoát khỏi uy áp của Chuẩn Đế. Diệp Thành cũng mặt mày lạnh lẽo, dù có dùng hết sức mạnh của Tiên Luân Nhãn thì họ cũng đánh không lại Chuẩn Đế mà chỉ có thể dùng nó để trốn.