Tiên Võ Đế Vương

Chương 2329: Tiêu Thần đã tới



"Đừng tìm!", Diệp Thành xua tay thu hồi Chu Thiên, bức tường nước kia cũng biến mất theo. 

 Bắc Thánh và Yến lão đạo liếc nhau, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Thành: "Ngươi biết đó là ở đâu không?" 

 "Các ngươi không tìm được, cũng chẳng thể tìm ra đâu!", Diệp Thành lạnh nhạt nói và không giải thích gì thêm. 

 Đã là Đại Sở thì chẳng thể trách được, Chư Thiên Môn còn đang quay về, cả đám Kiếm Thần còn bị nhốt trong Đại Sở, muốn đến đó là điều không thể nào. 

 Hắn cũng không phải lười giải thích, mà là sợ dọa Yến lão đạo và Bắc Thánh. Truyền thuyết về Đại Sở đều là những thông tin bí mật. 

 Những thông tin ấy cực kỳ cổ xưa, trận chiến đẫm máu kia quá tàn khốc. Dù có nói thì họ cũng sẽ không tin. 

 "Ta và ngươi đi tìm Nhân Vương", Bắc Thánh nói. 

 "Ta cũng đi", Yến lão đạo cũng sáp tới: "Cũng lâu rồi không gặp hắn ta". 

 "Mình ta đi là được", Diệp Thành cười nói. 

 "Chính ngươi đi?", Bắc Thánh và Yến lão đạo đều cau mày, có thể thấy Diệp Thành vẫn giấu họ gì đó. 

 "Lần này, cảm ơn hai người!", Diệp Thành lau vết máu nơi khóe miệng đi rồi xoay người đi ra khỏi vườn cây: "Một lúc nào đó ta sẽ trả lại ân tình của các ngươi". 

 "Nè!", Bắc Thánh định đi theo lại bị lão đạo túm lấy. 

 "Lão đạo thối tha, túm ta làm gì!", Bắc Thánh quát. 

 "Theo lão đạo ta, ngươi thích hắn rồi", Yến lão đạo lấy bầu rượu ra, chậm rì rì nói: "Hắn mệt mỏi phong trần cả đường là vì tìm vợ của mình". 

 "Vợ... vợ? Hắn lấy vợ rồi?", Bắc Thánh há hốc miệng, tin tức này khiến cô ta không kịp trở tay. 

 "Đừng thích hắn!", Yến lão đạo xách bầu rượu rời đi, chỉ để lại một câu văng vẳng vọng lại: "Người như hắn, toàn thân chỉ là vết thương thôi". 

 Bắc Thánh khẽ cắn môi, chẳng hiểu sao tâm trạng bỗng thấy mất mát. Đường đường Bắc Thánh, con ngươi lại chợt ảm đạm. 

 Gió khẽ phất qua thổi bay những sợi tóc của Bắc Thánh. 

 Cô ta cười khổ một tiếng rồi xoay người rời khỏi vườn cây đi thẳng về phía đông, bóng lưng hiu quạnh cô đơn. 

 Cửu Lê tộc cũng đã đóng cửa, cô ta đã lén đi ra ngoài, vốn định có cớ theo Diệp Thành đi đó đi đây. Giờ xem ra, là do mình nghĩ nhiều quá. 

 Cô ta nên nghĩ đến từ lâu, lại cố tình tự lừa mình dối người. 

 Hành trình của hắn là sự đơn côi, của cô ta sao lại không chứ. Bắc Thánh muốn đến sâu trong tinh không rèn luyện để trưởng thành hơn. 

 Bên này, Diệp Thành đã ra khỏi thành Xích Nguyệt. Trước khi đi, hắn cũng không biết tâm ý của Bắc Thánh, chỉ một lòng tìm người. 

 Tu vi rớt xuống, tuổi thọ cũng không nhiều. Thời gian của hắn vô cùng có hạn, không thể chậm trễ và cũng chẳng thể kéo dài được nữa. 

 Trong lòng hắn vẫn có một hy vọng đó là Nhân Vương Phục Hy, đợi Đại Sở trở lại sẽ nghịch thiên cải mệnh. 

 Mà khoảng thời gian này, hắn phải cố gắng hết sức tìm kiếm người chuyển thế và dẫn họ quay về quê hương. 

 Con đường này của hắn rất dài lâu, nhưng cũng tìm được rất nhiều người chuyển thế. Bắc Nhạc vẫn không khiến hắn thất vọng. 

 Song, có chuyện vui thì cũng có chuyện buồn. 

 Hắn dần phát hiện tu vi của mình đang tụt nhanh hơn khi sử dụng Chu Thiên. 

 Cả tuổi thọ cũng rút ngắn lại ngang ngửa tu vi, thuốc và kim châm cũng không có tác dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó hạ xuống. 

 Diệp Thành ngày càng già nua, râu bạc trắng nhưng cũng lười cắt, cắt rồi chẳng bao lâu lại mọc ra. 

 Lại là một buổi tối đầy sao, hắn dừng lại nghỉ ngơi sâu trong một dãy núi, nơi này tràn ngập mùi máu. 

 Dưới ánh trăng, mảnh đất này lại đỏ như máu do bị máu tươi nhuộm đỏ trông rất ghê người. 

 Lúc trước, nơi này chắc hẳn là một bộ lạc vì còn có thể thấy được nhà cửa, cột đá và tế đàn cổ xưa đổ la liệt. 

 Khu vực này hoàn toàn hỗn loạn, có thể nói là hoang tàn tựa như mới trải qua một trận chiến, hơn nữa còn vô cùng thảm thiết. 

 Diệp Thành nhìn thấy một tấm bia đá có khắc hai chữ "Lê Xuyên", chắc hẳn là quê hương kiếp này của Tiêu Thần. 

 Tiêu Thần đã tới, kết giới nơi này là do hắn ta bày ra, còn cầm theo đầu của thần tử Yêu tộc. 

 Đến khuya, Diệp Thành mới lặng lẽ xoay người đi về phía Bắc. 

 Có rất nhiều tộc lớn ở Bắc Nhạc đã trở về đất tổ như Cửu Lê tộc nên mảnh đất này vô cùng yên bình. 

 Thoáng chốc lại trôi qua ba ngày, hắn dừng chân trên đỉnh một ngọn núi. 

 Nhìn ra xa thì thấy có một con sông lớn cuộn sóng không biết bắt nguồn từ đâu, cũng chẳng rõ chảy về nơi nào.