Tiên Võ Đế Vương

Chương 2331: Cầu xin các vị tiền bối



Diệp Thành vắt chân lên cổ chạy như điên đến gần sáng mới dừng lại. 

 "Phải công nhận là mình nhát thật", Diệp Thành vuốt râu, còn vô thức liếc nhìn đằng sau một cái. 

 Tiếng nói trong Hoàng Tuyền khiến hắn thầm thề tuyệt đối không đến gần vùng đất dữ nữa, kia quả thật vô cùng nguy hiểm. 

 Hắn nói xong bèn vỗ bụi trên vai, băng qua một con sông nhỏ đi đến một vùng đất rộng lớn. 

 Nơi này núi non trùng trùng điệp điệp lại vô cùng cằn cỗi, linh khí cực loãng, chẳng có ai ở, nhìn ra xa đều là một khu vực hoang vắng. 

 Hắn không ngờ Bắc Nhạc lại có khu vực hoang vắng như vậy, đất đai khô nứt, bão cát mù mịt. 

 Lâu lâu mới thấy tốp năm tốp ba tu sĩ ngự kiếm bay ngang qua và đều có tu vi không cao. 

 Diệp Thành mặc một bộ đạo sĩ đơn giản ngự không lên đường, tóc trắng tung bay, vạt áo phần phật cộng thêm chòm râu dài và bóng lưng gầy gò trông lại có chút tiên phong đạo cốt. 

 Có rất nhiều tu sĩ gặp được trên đường đều kính cẩn cúi chào hắn, khí chất của Diệp Thành phảng phất như tiên. 

 Song, cũng có mấy tu sĩ không có mắt tự cho là mạnh và trâu bò tổ chức thành đoàn thể cướp bóc. 

 Kết quả thì cũng khỏi cần phải nói, có rất nhiều người xông đến song vẫn không đủ cho Diệp Thành giải quyết, cướp bóc không thành còn bị cướp ngược lại, quần áo cũng bị lột sạch. 

 Diệp Thành vẫn còn rất tốt bụng, chưa lấy tính mạng họ, cũng chỉ đùa cho vui, lấy họ tiêu khiển. 

 Diệp Thành lại lên đường và gặp được rất nhiều tu sĩ, song lại không thấy ai mạnh, tu vi cao nhất cũng chỉ mới Chuẩn Thánh. 

 Chỉ là thấy nhiều người như vậy còn đi cả quãng đường dài thế lại chẳng ai nhận ra hắn là Thánh thể. 

 Đối với điều đó thì Diệp Thành chỉ cười, đó là hiệu quả mà hắn muốn thấy, khoác vẻ ngoài già nua lặng lẽ làm khách qua đường, cả chặng đường phong trần sương gió. 

 Sắc trời dần tối mới thấy hắn rơi xuống. 

 Chẳng biết tại sao, bay lâu rồi cứ thấy đi trên mặt đất mới yên tâm, có một cảm giác rơi xuống đất. 

 Giữa vùng đất bao lâu, Diệp Thành như một vị tăng truyền đạo, cát vàng bay đầy trời cũng không giấu được bóng lưng cô đơn của Diệp Thành. 

 "Cầu xin các vị tiền bối thương xót dẫn theo ta một đoạn, ta muốn về nhà!", bỗng dưng vang lên một giọng nói, cách rất xa lại nghe được rõ ràng. 

 Giọng nói kia vô cùng đáng thương còn kèm theo sự van nài có chút đau đớn và nức nở khiến người ta mủi lòng. 

 Diệp Thành chậm rãi xuyên qua bão cát đi tới. 

 Từ xa, hắn đã thấy một bóng người già nua quỳ rạp trên mặt đất, quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt. 

 Đó là một ông lão, nói chính xác hơn là một tu sĩ già. Tuy là tu sĩ, nhưng chỉ có Ngưng Khí Cảnh. 

 Nhìn số tuổi thì đã gần hai trăm, tuổi đó mà Ngưng Khí Cảnh thì đây là lần đầu tiên Diệp Thành thấy. 

 "Cầu xin các vị tiền bối thương xót đưa ta đoạn đường, ta muốn về nhà", Diệp Thành thấy tu sĩ già kia đang quỳ lạy những tu sĩ đi ngang qua. 

 Ông ta trông vô cùng hèn mọn giống như người phàm đang quỳ lạy thần tiên, chẳng hề có tôn nghiêm, câu câu van nài với giọng đầy chua xót. 

 Song, những người đi ngang qua đều làm lơ sự cầu xin của ông ta. Kẻ mạnh làm vua, tu sĩ già chỉ là con kiến mà thôi. 

 Chẳng những không ai quan tâm, còn có người chửi rủa. 

 Tu sĩ già run rẩy, không dám thở mạnh, quỳ rạp trên mặt đất không khác gì một con chó. 

 Sau khi mọi người rời khỏi, ông ta mới run rẩy đứng dậy chống cây trúc thất tha thất thểu đi về phía trước. 

 Ông ta rất già, tuổi thọ cũng không còn bao nhiêu, sức sống yếu ớt, tính toán thì tuyệt đối không sống nổi đến ngày thứ ba. 

 Diệp Thành lẳng lặng nhìn, vô thức đi theo. 

 Bóng lưng tu sĩ già đầy hiu quạnh, mỗi bước đều vô cùng nặng nhọc. 

 Diệp Thành nhìn ông ta mà như thấy được mình của trăm năm sau, tuổi thọ đến cuối, ngay cả đi đường cũng phải cố hết sức. 

 Cuối cùng, tu sĩ già cũng dừng lại. Có lẽ là mệt mỏi nên ông ta ôm gậy dựa vào một gốc cây cổ thụ. 

 Gió đêm có vẻ rét lạnh khiến ông ta không kiềm được cuộn mình lại. 

 Trong con ngươi già cả vẩn đục không thấy ánh sáng, mí mắt thi thoảng run rẩy không nhịn được muốn ngủ. 

 Diệp Thành chậm rãi đến gần, đứng im dưới tán cây hỏi: "Cụ ơi, nhà của cụ cách đây xa lắm hả?' 


 Chuyện này vốn không liên quan đến Diệp Thành, giới tu hành tràn ngập tàn khốc, biết bao nhiêu chuyện nhưng hắn bằng lòng giúp tu sĩ già. 

 Tất cả chỉ vì câu kia của ông ta... ta muốn về nhà. 

 Suy nghĩ của hai người rất giống nhau, tu sĩ già muốn về nhà, hắn sao lại không muốn chứ? Diệp Thành cũng đã rời quê hương hơn 200 năm rồi. 

 Cơ thể tu sĩ già run lên, kinh ngạc nhìn Diệp Thành, nước mắt ướt bờ mi: "Cảm ơn, cảm ơn tiền bối".