Mây mù quay cuồng, một thanh kiếm tiên bảy màu xuất hiện tỏa ra ánh sáng rực rỡ bổ về phía Nữ Đế.
Diệp Thành nhìn chằm chằm vào nó, nhận ra thanh kiếm kia.
Đó là kiếm Tru Tiên, đến chết hắn cũng sẽ không quên nó.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, trơ mắt nhìn kiếm Tru Tiên bổ về phía Nữ Đế lại không thể làm được gì.
Khoảnh khắc ấy, ý cảnh chấn động, ầm ầm vỡ vụn.
Diệp Thành phục hồi tinh thần lại, nhắm mắt lại, chưa kịp nói gì đã hộc máu, lập tức ngất đi.
Dù Diệp Thành đã ngất, nhưng Đế giác lại bay ra khỏi trán hắn.
Nó như có linh, tiên quang nở rộ kêu ong ong như đang rên rỉ cho chủ nhân của mình.
Nó bay đi, vượt qua vô vàn con sông lớn và muôn trùng núi cao, y như một luồng sáng tối tăm chui vào trong Hoàng Tuyền.
Hử?
Trong Hoàng Tuyền chợt vang lên một tiếng đầy kinh ngạc, cả vùng đất dữ cũng run lên một cái.
Trong núi, Diệp Thành vẫn đang ngất xỉu vì đã xem cái không nên xem, bị cắn trả.
May là có Đế giác đỡ cho hắn phần lớn, không thì với tu vi của Diệp Thành đã tan thành mây khói từ lâu rồi.
Hắn vừa ngất đã cảm thấy mình ngủ một giấc rất lâu, ngủ từ sáng tới tối mịt lại vẫn chưa tỉnh.
Dưới chân núi, tu sĩ già còn quỳ trước mộ, mặt mày cô đơn, uể oải, đôi lúc lại ngây ngô cười.
Hai trăm năm, ông ta đã về lại chẳng quen biết ai, cha mẹ và người thân của tu sĩ già đã trở thành bụi bặm từ lâu.
Sau lưng ông ta, cậu nhóc đổi Đế giác với Diệp Thành vẫn ngồi kia, đôi tay nhỏ bé chống cằm nói: "Ông ơi, cháu có một căn nhà nhỏ, ông theo cháu đi!"
Ban đêm, thôn nhỏ chìm trong yên tĩnh, đôi khi lại vang lên tiếng nói mớ của trẻ nhỏ.
Nơi này là ban đêm, song, Trung Châu cách xa vạn dặm lại nghênh đón bình minh.
"Diệp Thành, muốn cứu bạn ngươi thì hãy tới núi Chư Thiên".
Trời vừa ửng sáng đã có một tiếng cười đầy lạnh lẽo truyền khắp muôn nơi.
Tiếng cười ấy kèm theo sức mạnh tản ra đại thần thông không ngừng lan rộng khắp nơi.
Trung Châu chấn động, chỉ trách lâu rồi không có tin tức của Thánh Thể nên vừa nghe thấy câu này lập tức cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tu sĩ mọi nơi đồng loạt di chuyển về nơi phát ra giọng nói.
Đợi đến khi tới dưới chân núi Chư Thiên đã thấy một cảnh tượng máu me be bét.
Chỉ thấy trước núi Chư Thiên có một bãi đá khổng lồ có diện tích khoảng vạn trượng.
Bên trên cắm một loạt cây cột, mỗi một cây đều cột một người tóc tai bù xù, máu me nhầy nhụa.
Phía cuối là một hàng ghế cổ xưa, bên trên đều có một người ngồi lần lượt là thần tử Tiên tộc, Phượng Tiên, thần tử Thần tộc.
So với những người bị trói thì họ lại vô cùng thảnh thơi, nghiêng ngả trên ghế.
Có một điểm giống nhau là khóe miệng họ đều nở nụ cười hài hước, con ngươi âm u lạnh lẽo tràn ngập vẻ khát máu và tàn nhẫn.
"Tất cả đều là kẻ thù của Thánh Thể!", những người đến trước ngó đám thần tử Tiên tộc rồi không khỏi thổn thức.
"Những người bị trói đều là ai thế?"
"Hiển nhiên đều là bạn của Diệp Thành, đám thần tử Tiên tộc không tìm được Thánh Thể nên mới bắt bạn hắn".
"Lại tính vây giết Thánh Thể, không biết lần này Thánh Thể có thể phá cục không, chờ mong ghê".
"Này còn phải hỏi à, chắc chắn là được rồi".
"Cả chặng đường của Thánh Thể đều là nghịch thiên mà đi".
Nhiều người bắt đều đếm ngón tay: nào là biển sao Huyền Hoang, đại hội Dao Trì, thành cổ Đông Hoang, di tích viễn cổ, truy nã ở Nam Vực, chặn giết ở Tây Mạc...
Từ khi Diệp Thành đến Huyền Hoang, cứ đến đâu là sẽ ồn ào náo nhiệt, có sát kiếp đến đó, còn càng ngày càng nguy hiểm.
Phải công nhận là lấy chuyện nào ra cũng đều vô cùng nghịch thiên, ngoài Thánh Thể ra thì chẳng ai làm được.
"Diệp Thành, tuyệt đối đừng tới!", Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân bị trói trên cột giãy giụa, khàn khàn nói.
Nhưng họ không muốn Diệp Thành đến, đây là một cái cục chắc chắn phải chết. Diệp Thành đã quá khổ, không thể vì đám ăn hại như họ mà mất mạng được.
"Ngươi có chắc hắn sẽ đến không?", trong tiếng xì xào bàn tán, thần tử Tiên tộc liếc Phượng Tiên bên cạnh hỏi.
"Ta rất hiểu hắn, chắc chắn sẽ đến!", Phượng Tiên cười, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày tràn ngập oán hận.
"Vậy thì để hắn có đến mà không có về đi", các thần tử đều nở nụ cười đầy dữ tợn, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo.