Tiên Võ Đế Vương

Chương 2336:  Ông ta có tu vi không thấp



“Sát khí quá mạnh”. Phần lớn các tu sĩ đều run rẩy trong lòng, hoảng sợ nhìn Diệp Thành, không biết Diệp Thành là ai, chỉ biết hắn rất mạnh, uy lực rung chuyển đất trời. 

 Diệp Thành đã lên đường, người như tiên mang lao thẳng đến cổ thành. 

 Sát khí của hắn không thể khống chế, con ngươi vàng kim đầy lạnh lẽo, vô cùng hung tàn. 

 Uy thế Thánh Thể quá to lớn, một đường nghiền nát cả không trung. 

 Tốc độ hắn rất nhanh, không thèm nhìn đường, các tu sĩ đang bay trên trời đều bị hắn đụng phải rồi ngã ngửa. 

 Không biết lúc nào, hắn mới bước vào một tòa cổ thành to lớn. 

 “Lại có người muốn hại Thánh Thế, phải qua xem thử”. Vừa vào cổ thành, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng bàn tán vang lên, mọi người đều kéo đến trung tâm thành. 

 “Nhìn ra được, lần này động tĩnh rất lớn, kẻ thù bắt mấy người bạn kia của Thánh Thể đều là cao thủ, trận thế không nhỏ, lần này Thánh Thể lành ít dữ nhiều rồi”. 

 “Lại xem thường Thánh Thể rồi phải không, hắn cũng rất gì và này nọ đấy”. 

 “Cũng chưa chắc, Diệp Thành sẽ không đi đâu, đến đó chẳng phải là vào chỗ chết sao, nếu ta là Thánh Thể, chắc chắn sẽ không đi”. 

 Trong tiếng bàn luận, Diệp Thành lao thẳng một đường về phía trước, người đi lại trên đường đều bị hắn đụng ngã. 

 Tiếng mắng chửi vang lên không ít, nhưng khi nhìn thấy sát khí và uy lực từ Diệp Thành thì đều tự giác im miệng. 

 Trước truyền tống trận của cổ thành, có một đội ngũ xếp hàng dài, không cần nói cũng biết là muốn vào Trung Châu xem kịch. 

 Diệp Thanh vội đến, không xếp hàng, trực tiếp bước lên bệ đá. 

 “Ra phía sau xếp hàng!”. Bảo vệ truyền tống trận là một ông lão áo bào tím, giọng điệu lạnh lão, có chút nghiêm khắc. 

 “Đúng vậy, nhiều người như vậy, ngươi không thấy xấu hổ khi chen hàng sao?”. Bên dưới đầy tiếng la mắng liên tục vang lên. 

 “Cút xuống cho ông đây, con mẹ nó đừng có gây chuyện”. 

 “Lão phu đây tính khí không tốt, mau đi xếp hàng đi”. 

 Diệp Thành như không nghe thấy, một chân bước vào truyền tống trận. 

 “Này, ta đây tức giận rồi đấy”. Có người mặc kệ, là một đại hán trọc đầu, kè này đánh ra một quyền đến. 

 Là Hoàng Cảnh đỉnh cao, một quyền nặng tựa như núi, không hề nương tay, người này muốn khiến Diệp Thành phải trả giá vì sự ngạo mạn của mình. 

 Diệp Thành không nói, trở tay đánh ra một quyền trực tiếp phản đòn. 

 Máu tươi bắn tung tóe, đại hán trọc đầu kia bay đi, thân xác nứt vỡ, đập vào lầu các đối diện. 

 “Một Hoàng Cảnh đỉnh cao mà bị đánh bay như sao?”. Mọi người xung quanh kinh ngạc, không ít người đều kinh ngạc. 

 “Đạo hữu, ngươi phá vỡ quy tắc rồi”. Ông lão áo bào tím quản lý truyền tống trận hừ lạnh, một quyền đánh về phía này. 

 Ông ta có tu vi không thấp, là Thánh Nhân, so với đại hán trọc đầu lúc nãy thì mạnh hơn nhiều, sức chiến đấu không thể xem thường. 

 Diệp Thành vẫn không nói gì, vẫn mạnh mẽ như cũ, hắn dùng Bát Hoang Quyền phản đòn, uy lực vô cùng đáng sợ. 

 Máu tươi lại tuôn trào khắp nơi, ông lão áo bào tím lập tức quỳ xuống, cánh tay hóa thành biển máy, thân xác thần khu nứt vỡ! 

 Phù! 

 Tiếng xuýt xoa vang lên, tất cả mọi người đều biến sắc. 

 Đó là Thánh Nhân đấy! Chỉ một đòn trực diện mà đã bị đánh bại, tên đó có tu vi thế nào mà lại mạnh đến vậy. 

 “Thánh… Thánh Thể, hắn là Thánh Thể!”. Trong sự kinh ngạc, ông lão áo bào tím thất thểu bò dậy, đôi mắt già nua như muốn rớt ra ngoài, không tin nổi mà nhìn Diệp Thành. 

 “Thánh Thể?”. Một câu nói khiến xung quanh bỗng chốc kinh hô, toàn bộ ánh mắt đầu tập trung nhìn Diệp Thành. 

 “Đúng là Thánh Thể, hắn thật sự ở Bắc Nhạc”. Vẻ mặt mọi người đều trở nên phấn khích, không thể ngờ được nhân vật chính trong tử cục này sẽ xuất hiện ở đây. 

 “Cải trang thành lão già như vậy, thảo nào không ai nhận ra”. Mọi người ở đây đều lùi xuống, nhất là người lúc nãy đã mắng mỏ, mặt mũi tái nhợt, trong lòng run sợ. 

 Diệp Thành cũng chẳng tính sổ gì sất, cũng không có thời gian tính sổ với mấy người này, hắn đã tự mình mở trận, điều chỉnh tọa độ không gian. 

 Truyền tống trận mau chóng vận hành, hắn lập tức biến mất. 

 Sau khi hắn đi, mọi người trong sân phải tốn một lúc lâu mới dám cục cựa. 

 Một lúc sau mới có người nhảy vào truyền tống trận: “Mau mau mau, mở trận, lần này có kịch hay rồi”.