Diệp Thành đăng thiên mà đi, nhìn thẳng vào một người cuối cùng.
Đó là Phượng Tiên, kéo thân xác đẫm máu lảo đảo chạy trốn, mỗi lần muốn sử dụng trận đài thì đều bị Diệp Thành đánh gãy.
“Lão tổ cứu ta, lão tổ cứu ta”. Cô ta điên cuồng rít gào, như một con chó nhà có tang, nào còn tư thái cao cao tại thượng, nào còn chút bộ dạng công chúa nào.
Thất bại rồi, cuộc vây giết Diệp Thành lại một lần nữa thất bại, hơn nữa, thất bại còn thê thảm hơn so với lần trước.
Mười vạn tu sĩ đều như vật trang trí, khó có thể ngăn cản một mình hắn đồ sát, hắn thật sự là sát thần, mạnh đến mức làm cho người ta run sợ.
“Nợ máu trả bằng máu”. Diệp Thành một bước vượt qua hư thiên, sát khí khủng bố làm cho từng tấc chư thiên kết thành hàn băng.
Nhưng, vẫn có biến cố, một đạo kiếm quang vô cùng bá khí bổ đến từ phương xa, khiến hắn lui về phía sau.
“Trí Dương Đạo Nhân!”. Tu sĩ bốn phương kinh ngạc.
Quả thật là Trí Dương Đạo Nhân, đạp trên hư không như có như không mà đến, trong tay cầm một thanh kiếm thần màu máu, chính là kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch.
Ông ta chỉ thiếu một chút là Chuẩn Đế, hiện giờ tay cầm kiếm Chuẩn Đế, uy áp của ông ta lại càng mạnh, mỗi một lần bàn chân đạp xuống đều khiến cho trời cao rung động dữ dội, làm cho người ta không nhịn được quỳ rạp xuống.
Ông ta vẫn cao cao tại thượng như vậy, đôi mắt già thâm thúy, bễ nghễ tứ phương, giống như vua quân lâm thiên hạ.
Phượng Tiên thấy là Trí Dương Đạo Nhân thì giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, điên cuồng lao đến, trốn sau lưng Trí Dương Đạo Nhân.
“Trí Dương và Phượng Tiên này rốt cuộc có quan hệ gì?”. Tu sĩ tứ phương nghi hoặc: “Lần thứ ba cứu cô ta rồi”.
“Chắc chắn quan hệ không bình thường”. Có người trầm ngâm nói: “Bằng không vì sao mỗi lần Phượng Tiên gặp nạn, ông ta đều tới cứu”.
“Lão phu bấm tay tính toán, hai người bọn họ có quan hệ mờ ám”. Đám lão thần côn vuốt râu, ai nấy đều ý vị thâm trường.
“Điều làm cho ta khiếp sợ chính là, Diệp Thành lại có thể đỡ một kiếm của Trí Dương mà không chết”. Một câu, làm cho tất cả mọi người đều lộ ra ý sâu xa trong đôi mắt, còn kèm theo sự nghi hoặc.
Cấp Đại Thánh đỉnh cao, trong tay cầm kiếm Chuẩn Đế, một kiếm trảm thiên diệt địa, nhưng lại không thể giết chết Diệp Thành cấp Chuẩn Thánh kia.
Chỉ riêng chuyện này đã đủ để nói lên rất nhiều điều.
“Ngươi có từng nhìn ra manh mối gì không”. Một góc trong đám đông, một thanh niên áo trắng hiện thân, đôi mắt như sao, đen như thác nước, cẩn thận nhìn đi, không phải chính là Trung Hoàng sao?
Hắn ta cũng đã đến đây, người bên cạnh hắn ta là một phật đà, phật đà này không cần nói chính là Tây Tôn của Tây Mạc rồi.
“Trong cơ thể hắn tiềm tàng uy lực Chuẩn Đế”. Đôi mắt phật của Tây Tôn loé sáng, lời nói tràn ngập ý tứ sâu xa.
“Còn có cả hơi thở của Thiên Hư Cấm Khu”. Trung Hoàng nhíu mày: “Khoảng thời gian này, hắn rốt cuộc đã trải qua những gì”.
“Hơn phân nửa đã được vùng cấm cứu, hơn nữa dung hoà thánh cốt của Đại Thành Thánh Thể”. Tây Tôn trầm ngâm: “Mà uy lực Chuẩn Đế tiềm tàng kia là đến từ uy thế tự có của thánh cốt”.
“Như vậy xem ra, lúc trước rất nhiều gia tộc Trung Châu bị giết, nhiều thần tử bị bắt, hơn phân nửa cũng là do Diệp Thành làm”. Trung Hoàng khẽ lẩm bẩm: “Có thể chống đỡ một kích của Trí Dương mà không sao, xương cốt của Đại Thành Thánh Thể quả là bá đạo vô song”.
Một vùng hư thiên, Diệp Thành đã ổn định thân hình, trước ngực còn có một vết máu, có thánh huyết tràn ra, rất chói mắt.
Nhưng trong nháy mắt, thánh huyết chảy ra đã chảy ngược trở về, miệng vết thương cũng đã phục hồi như cũ trong nháy mắt.
Hắn không ngờ tới Trí Dương lại đây, hơn nữa còn kiếm Chuẩn Đế chém hắn, nếu không có thánh cốt hộ thể, hắn đã bị chém chết rồi.
“Nghiệp chướng, còn không đền tội”. Trí Dương Đạo Nhân lạnh lùng quát, trong lòng cũng có kinh hãi, một kiếm Chuẩn Đế của ông ta khủng bố đến mức nào, vậy mà Diệp Thành lại vẫn bình yên vô sự.
Đôi mắt ông ta loé lên hàn quang lạnh như băng, Diệp Thành quá quỷ dị, sự tồn tại bậc này, nếu cho hắn đủ thời gian, nhất định là một nhân tài xuất sắc vạn cổ, tuyệt đối không có thể giữ lại.
“Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi tự nhảy vào”. Diệp Thành nở nụ cười, hung hăng vặn cổ.
“Hôm nay, diệt cửu tộc nhà ngươi”. Đôi mắt đen của hắn nở rộ ra hàn quang lạnh như băng, tràn đầy bạo ngược và khát máu, lời nói uy nghiêm lạnh lùng, vang vọng chín tầng mây.