Tiên Võ Đế Vương

Chương 2367



Sau khi Diệp Thành hét lên, trời đất cũng chấn động. 

 Nhưng mọi người lại thấy Thánh Thể của hắn được bao phủ toàn là sấm sét, từng tia chớp va chạm với Thánh Cốt, Thánh Huyết của hắn. 

 Chủ yếu là khí thế của hắn, thế mà lại tăng lên gấp mười lần, lay động như đang nhảy múa, nhuốm đầy ánh sáng. 

 Năm Chuẩn Đế Binh bị chấn động văng ra xa. 

 Các Đại Thánh đều phun máu, lảo đảo lùi về sau. 

 Nhìn sang Diệp Thành, hắn đã đứng dậy, Thánh Thể cao và sừng sững như núi, được bao phủ đầy ánh sáng vàng khiến cơ thể trông như được đúc vàng. 

 Hắn như chiến thần Bát Hoang, khí huyết ngút trời tựa mặt trời thiêu đốt làm hai mắt người nhìn cay xè không thể nhìn thẳng. 

 Đôi mắt hắn như không có tiêu cự, là hai Tiên Luân khiến người không dám nhìn trực diện, sợ bị hớp hồn. 

 Uy lực của Chuẩn Đế hồi phục, bao trùm xung quanh, trời đất như sụp đổ. 

 “Cấm thuật… thật bá đạo!”, những người đứng xem đều ngã xuống, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. 

 “Mạnh gấp mười lần rồi, cấm pháp của Tiên Luân Nhãn sao?” 

 “Sao có thể chứ, không phải là người Tiên tộc mà lại đánh thức được Tiên Luân Thiên Táng!”, Trí Dương Đạo Nhân và các Đại Thánh đều trố mắt nhìn như biết đó là gì. 

 “Các ngươi phải cố chịu đựng cơn giận ngút trời của ta đi!”, Diệp Thành gào lên, giọng hắn như vang vọng từ vạn cổ, người đứng xem đều bị chấn động thành huyết hoa. 

 Thấy thế, những người chạy đến xem đều lùi về sau, dù là tu sĩ cấp Đại Thánh cũng không dám đến quá gần. 

 Diệp Thành có Thánh Cốt Đại Thành nên mở được Tiên Luân Thiên Táng, sức chiến đấu tăng lên gấp mười lần, nếu như hắn sơ ý đánh lệch thì có thể sẽ xảy ra chuyện vô nghĩa. 

 “Hợp lực, trấn áp hắn!”, một vị Đại Thánh còn lại của Chí Tôn Thành hét lên, lấy tinh nguyên ra rót vào Chuẩn Đế Binh, trấn áp Diệp Thành muốn giết hắn chỉ với một đòn tấn công. 

 “Giết!”, Diệp Thành gầm lên, cuốn lấy ác khí ngút trời lao đến, điên cuồng bộc phát sự hung bạo và khát máu, một quyền đánh xuyên chư thiên. 

 Ngay lập tức, Chuẩn Đế Binh Chí Tôn Thành nứt toạc. 

 Vị Đại Thánh còn lại của Chí Tôn Thành cũng bị phản phệ, cơ thể nổ tung, chỉ còn lại Nguyên Thần văng ra xa. 

 Diệp Thành tất nhiên sẽ không buông tha cho gã, chém một nhát kiếm đến, Đại Thánh Chí Tôn Thành đó hồn bay phách tán. 

 Hỗn Độn Đỉnh phát ra tiếng ầm ầm, hút hết Chuẩn Đế Binh đã bị nứt vỡ của Chí Tôn Thành, ngay cả sức mạnh Nguyên Thần còn sót lại cũng bị hút vào. 

 Đây cũng may tu vi của chủ nhân Chuẩn Đế Binh chỉ là cấp Chuẩn Đế, đã áp chế cấp bậc của nó, nếu không, nuốt chửng liên tục hai Chuẩn Đế Binh cũng đã đủ để giúp nó đột phá lên cấp Thánh Vương. 

 “Cùng lên đi!”, các Đại Thánh còn lại cùng hợp lực sử dụng bốn Chuẩn Đế Binh, ai cũng đều liều mạng hết sức. 

 Diệp Thành không né cũng không tránh, để Thánh Thể mạnh mẽ chống đỡ. 

 Thánh Thể bị đánh đến nứt ra, Thánh Huyết màu vàng bắn tung tóe khắp trời. 

 Nhưng ngay lúc này hắn bước lên hư không, chín Bát Hoang quyền hợp thành một, một quyền đánh cho Chuẩn Đế Binh của Thái Thanh Cung nổ tung, trở tay đánh ra một chưởng nghiền ép Chuẩn Đế Binh của Phiếu Miểu Cung. 

 Vẫn chưa xong, Chuẩn Đế Binh của Thương Linh Điện và Vũ Hóa Thần Triều cũng không thể tránh được tai họa, bị Diệp Thành đạp mỗi bên một cú khiến cho nổ tung. 

 Trên bầu trời cực kỳ náo nhiệt, từng bóng người văng ra xa, từng đóa huyết hoa nở rộ. 

 Các Đại Thánh đều bị phản phệ, cơ thể nứt toạc ra, máu bắn đầy trời, bầu trời là một màu đỏ máu, vô cùng hoa lệ. 

 “Cấp… cấp Chuẩn Đế cũng… cũng chỉ thế thôi à@”, tu sĩ xung quanh nuốt nước bọt, mặt đầy sợ hãi. 

 “Sức chiến đấu gấp mười lần, kết hợp với Thánh Cốt của Thánh Thể Đại Thành, Chuẩn Đế thật sự cũng chưa chắc là đối thủ của hắn”. 

 “Trong cấp Chuẩn Đế, từ trước đến nay chưa có ai có được chiến tích này!”, tiếng chậc chậc xì xào vang lên ở khắp nơi, tự hỏi nếu họ biết Diệp Thành cũng đã từng chém chết một vị Đại Đế, có phải đều sẽ bị dọa sợ tè ra quần luôn không. 

 “Tha mạng, tha mạng!”, Nguyên Thần của các Đại Thánh cố gắng khôi phục hình dạng, liều mạng chạy trốn, vừa chạy vừa hoảng sợ thét lên, họ đều đã sợ lắm rồi. 

 “Tha mạng?”, Diệp Thành cười nhạo, dịch lên một bước lao đến trước mặt Đại Thánh Thái Thanh Cung, chém một nhát kiếm vào gã. 


 Chẳng biết trời đất trở nên tĩnh lặng từ bao giờ, trên bầu trời, ngoài Diệp Thành ra thì chẳng còn một ai khác, đều bị tiêu diệt hết sạch. 

 Trí Dương Đạo Nhân bị bắt lại, bị Diệp Thành xách giơ lên cao. 

 “Tha mạng, tha mạng!”, trong mắt Trí Dương Đạo Nhân hiện lên vẻ hoảng sợ, ông ta cũng đang cầu xin tha, cả người lạnh toát không có độ ấm. 

 Diệp Thành không nói gì, nhấc ông ta lên chạy thẳng về một hướng.