"Đó... là theo ai vậy?", mọi người phía dưới thấy bóng người hoàng kim đằng sau Diệp Thành thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thần Chiến!", ông lão Chuẩn Đế lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn không trung, trong con ngươi già nua tràn ngập sự kính trọng và sợ hãi.
"Kia... kia chính là Thần Chiến?", xung quanh lập tức ồ lên.
Thần Chiến - Thánh Thể Đại Thành, có danh tiếng không thua kém gì Đại Đế của Huyền Hoang.
Từ xưa đến nay, truyền thuyết của hắn được những người cùng thế hệ ca tụng, Thánh Thể Đại Thành vượt thời đại vang danh muôn đời.
Đến giờ mà cái chết của hắn vẫn khiến cho người ta nuối tiếc không thôi, có được sức mạnh đối đầu với Đại Đế nhưng lại chết trong một trận hỗn chiến buồn cười.
"Không ngờ lại mời tới được ý chí của Thần Chiến, đúng là tre già măng mọc!", ông lão Chuẩn Đế mặt mày hoảng hốt lẩm bẩm.
"Thích Già mời tới Vạn Phật Kim Thân, Diệp Thành lại mời ra thánh ảnh của Thần Chiến, trận chiến này thú vị rồi đây".
"Một người là Đại Đế, người kia lại là Thánh Thể Đại Thành".
"Thánh Thể Đại Thành quyết đấu với Phật Tổ Đại Đế, trận chiến này có thể xem như là một trận chiến vượt thời đại?"
Có người ngẩng đầu lẩm bẩm, thổn thức không thôi.
Khi Phật Đế còn sống, thời đại ấy cũng không có Thánh Thể Đại Thành.
Và khi Thần Chiến còn sống, lúc ấy cũng không có Đại Đế.
Giờ ý chí của hai người lại gặp nhau dưới hình dạng này, cũng coi như bù lại sự tiếc nuối của hai vị chí tôn.
Những người đang xem cuộc chiến đều mở to mắt ngửa đầu nhìn bầu trời.
Không thể chứng kiến sự quyết đấu giữa Đại Đế và Thánh Thể Đại Thành, nhưng có thể thấy cuộc đối đầu giữa ý chí của họ cũng coi như vinh hạnh.
Bọn họ hẳn phải cảm ơn Diệp Thành và Thích Già, không có hai người thì đã chẳng gặp được trận chiến vượt thời đại này.
Không trung, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, cả đất trời cũng như muốn rung chuyển.
Một Phật Đà một Thánh Thể, một Phật Tổ Đại Đế một Thánh Thể Đại Thành, đứng lặng hai bên, xa xa nhìn nhau.
Lần này, xem như là hai đối hai, bất kể ai thắng ai thua thì cũng sẽ trở thành truyền thuyết lưu danh muôn đời.
Haiz!
Chỉ thấy Thích Già thở dài một tiếng, bấm ấn Phật Gia.
"Tiếng than của ngươi là than cho muôn dân hay than cho những vong linh đã mất!", Diệp Thành nhàn nhạt nói: "Nếu vì vong linh thì cũng không cần, họ không cần sự từ bi của ngươi".
Diệp Thành nói xong cũng bấm ấn, ấn pháp dành riêng cho Thánh Thể.
Phật Đế vươn tay, niệm lực của chúng sinh lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta rồi dung hợp với Đế Đạo pháp tắc và Phật Gia thiện thuật, sau đó hình thành một chữ "Vạn".
Cùng lúc đó, Thần Chiến cũng vươn tay, siết chặt nắm đấm vàng sáng lấp lánh, Thái Cực hóa Càn Khôn sinh ra Tứ Tượng, diễn biến bát Hoang, đan xen vạn vật. Sau đó, mọi thứ kết hợp với nhau hòa vào nắm tay, giữa những ngón tay có những con chữ triện cổ xưa xoay chuyển kèm theo đó là pháp tắc chí cao.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Phật Ấn và nắm đấm vàng kim càng ngày càng gần.
Ai mạnh ai yếu, người xem bên dưới nhìn không dời mắt.
Khoảnh khắc ấy, gió trong đất trời lập tức ngừng thổi, lá rụng cũng dừng lại giữa không trung, không gian hư vô như đóng băng, thời gian cũng như ngừng trôi.
Mọi thứ như hóa thành vĩnh hằng trong giây phút ấy, chỉ vì chứng kiến sự quyết đấu giữa hai vị chí tôn.
Chưởng ấn va chạm với quyền pháp, song lại không có gây nên tiếng nổ động trời.
Chỉ thấy nơi chưởng và quyền va vào nhau tỏa ra từng vòng gợn sóng màu vàng rồi khuếch tán ra khắp Bát Hoang.
Nơi nó đi qua, không trung sụp đổ, mặt đất nứt ra, từng ngọn núi lớn bị san bằng, vô số con sông hóa thành đất đỏ, từng mảnh từng mảnh trở thành bình địa...
Một kích mạnh nhất của Thánh Thể Đại Thành và Phật Tổ Đại Đế quả thật như phá hủy đất trời, mọi ánh sáng đều ảm đạm.
Ngay cả Vong Xuyên cũng dấy lên những con sóng lớn cao ngàn mét.
"Không ngờ hai tên nhóc ấy lại gặp nhau dưới hình thái đó, đúng là khiến người ta cảm khái không thôi", Mạnh Bà mỉm cười, khẽ vung tay lên vuốt phẳng những con sóng kia.
Bọn họ, một kích hòa nhau, ai cũng không hơn ai.
Bọn họ biến mất, đất trời cũng lặng im thin thít.
Mọi người ngửa đầu, mặt mày hoảng hốt, không ngờ Đại Đế và Thánh Thể Đại Thành vượt thời đại tranh đấu lại ở thế hòa.
Giờ phút này, đã chẳng còn ai nghi ngờ Thánh Thể Đại Thành không thể địch lại Đại Đế, cũng không còn ai dám xem nhẹ uy nghiêm của Đại Đế. Họ đều là người mạnh đứng trên đỉnh thực lực, không ai kém ai.