"Ân ân oán oán biết đến bao giờ!", Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
"Đây là nhân quả giữa ngươi và Phật Môn, ngươi tạo nhân thì sẽ có quả!", Thích Già nhàn nhạt nói, Phật pháp cuồn cuộn.
"Đúng là buồn cười!", Diệp Thành thả lỏng vặn vặn cổ, nụ cười trên mội lại có chút ngang ngược và yêu dã: "Lúc trước ta nói nhân quả với ngươi, ngươi lại bảo ân ân oán oán biết đến bao giờ. Nay ta nói ân ân oán oán biết đến bao giờ với ngươi, Tôn Giả lại bảo nhân quả".
"Ngươi đã vào mê chướng, đắm chìm trong biển khổ rồi".
"Tôn Giả, nói nữa cũng vô dụng thôi, đều là ham muốn của ngươi đang quấy phá, hay là đi theo ta, vãn bối giúp ngươi vượt qua khó khăn, chứ đừng để thù hận che mắt!", Diệp Thành chậm rì rì nói, những câu từ lúc trước Thích Già nói bị hắn sử dụng lại, còn dùng một cách vô cùng lưu loát.
"Lão nạp..."
"Chấp niệm của tiền bối quá sâu, cuối cùng sẽ biến thành nghiệp chướng đó".
"Lão nạp..."
"Nhân quả luân hồi, ân ân oán oán biết đến bao giờ".
"Lão nạp..."
"Phật mà sinh ra sát khí, Tôn Giả đã không thể độ chúng sinh nữa rồi".
"Lão nạp..."
"Khỏi phải nói nữa, ngươi đã lục căn không tịnh ".
Đây là một cuộc nói chuyện hết sức kỳ lạ, mỗi khi Thích Già muốn nói thì đều bị Diệp Thành ngắt lời, mà mỗi lần Diệp Thành nói xong còn thở dài một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ xót xa.
Hơn nữa, lời nói của hắn đều là những lời mà Thích Già từng nói với mình, giờ lặp lại y đúc còn dùng một cách lưu loát.
Phụt!
Thích Già hộc máu, cả người lảo đảo không biết là bị thương hay quá tức giận, còn chẳng thể nói cho hết câu.
Tu sĩ xung quanh nhìn mà há hốc mồm, mặt đầy phấn khích.
Sức chiến đấu của Thánh Thể đã không ai địch nổi, mồm miệng cũng lợi hại không kém.
Đường đường là một vị Chuẩn Đế, Tôn Giả đỉnh cấp của Phật gia, vậy mà lại bị hắn nói hết câu này đến câu khác khiến cho hộc máu.
Buồn cười là những lời mà Diệp Thành nói với Thích Già đều là những câu ông ta đã nói với Diệp Thành lúc trước.
"Phật gia lấy từ bi là chủ", Diệp Thành nhìn chằm chằm vào Thích Già và tiếp tục nói với giọng điệu đầy hiền hòa: "Nhưng sự từ bi của ngươi lại ảnh hưởng đến nhân quả của người khác. Giờ Linh Sơn bị lật tung, chúng Phật tu chết, cũng là một nhân quả khác. Ngươi bảo vệ Phượng Tiên, đó là nhân, dẫn đến kiếp nạn lần này, đây là quả".
"Ma chướng!", Thích Già quát to, khuôn mặt hiền từ lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.
"Sao Tôn Giả lại không phải ma chướng cơ chứ?", Diệp Thành nhàn nhạt nói: "Giờ ngươi tỏ ra dữ tợn, lạnh lùng như vậy, đó là vẻ mặt của một vị Phật nên có sao? Nói cho cùng, ta và ngươi cũng là cùng một loại người thôi. Nếu ta là ma thì Tôn Giả cũng là Ma, một vị... Phật Ma tự xưng mình là từ bi".
Phụt!
Thích Già lại hộc máu, cơ thể run lẩy bẩy, phật quang lập lòe thoắt ẩn thoắt hiện như muốn tắt.
Từ bi như ông ta cũng lộ ra bản tính vốn có của con người.
Thích Già cũng có thất tình lục dục, cõi lòng đã không còn trong sáng, tạp niệm ác niệm đảo loạn tâm trí ông ta.
Đế Khí hàng ma xử kêu ong ong, có phật quang chiếu lên người ông ta, nhưng cũng khó mà an ủi cơ thể đang run rẩy của Thích Già.
"Tôn Giả!", chúng Phật tu trên Linh Sơn vội vàng xông tới.
A!
Thích Già ôm đầu gào thét, tiếng hét vang vọng đất trời.
Phật quang của ông ta xuất hiện một chút khí đen, kia là tạp niệm, chúng đang ăn mòn trái tim hướng Phật của Thích Già.
Mọi người nhìn kỹ thì thấy cơ thể ông ta đang hóa thành từng luồng ánh sáng, dù chúng Phật tu có làm phép cũng không thể ngừng nó lại.
"Đây... đây là sắp hóa đạo?", tu sĩ xung quanh hoảng sợ.
"Đường đường Chuẩn Đế, Tôn Giả Phật gia lại bị Thánh Thể nói cho ứng kiếp vào đời, chuyến đi lần này... chậc chậc".
"Sự thật chứng minh, đánh nhau với người ta, dù đánh không thắng cũng đừng chạy, chưa biết chừng có thể dùng miệng lưỡi dồn đối phương vào chỗ chết", một đám thanh niên nói với vẻ đầy thâm ý.
Giữa tiếng bàn tán xôn xao, Đế Khí hàng ma xử của Phật gia kêu lên ong ong rồi phát ra một luồng phật quang, sau đó không biết bay về phía nào.
"Hầy!", Tây Tôn thở dài, không nhịn được lắc đầu, im lặng xoay người rời khỏi, định đi vào thế gian tìm hiểu phật pháp.