"Diệp Thành, ngươi cũng có ngày hôm nay”. Hơn mười thanh niên các bộ mặt hung ác, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể kéo Diệp Thành ra xé xác.
"Ôi, còn có bia mộ”. Mười mấy thanh niên nhìn thấy tấm bia mộ dưới chân núi, cười đầy giễu cợt.
"Nào nào, tưới chút nước”. Một thanh niên tóc tím tiến lên, tháo đai lưng, kéo tiểu đệ ra.
Tức thì, tiếng nước thưa thớt vang lên, nước tiểu của thanh niên tóc tím cũng phun lên tấm bia mộ, một tấm bia mộ đang tốt đẹp bị nước tiểu vẩy ướt đẫm.
"Phần tình cảm này, ta cũng đến tặng cho ngươi”. Những người khác lộ ra hàm răng trắng, cười nham hiểm.
"Tuy là đã bị phong ấn, cũng sẽ không để cho ngươi sống tốt”.
Tiếng nước lại vang lên, cùng với tiếng cười to không kiêng nể: “Diệp Thành, mùi vị này thế nào, chuẩn bị cho ngươi đấy”.
"Ông nội, bọn họ…”. Cậu thiếu niên chất phác ở cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ giận dữ, lại bị túm giữ lại.
"Chúng ta không thể chọc vào”. Lão tu sĩ vừa bịt miệng thiếu niên, vừa kéo đi, mặc dù cũng phẫn nộ đến cực điểm, nhưng lại không có sức lực để quản, bọn họ đều là kẻ yếu.
Dưới chân núi, mười mấy thanh niên đều lần lượt tưới nước tiểu, kéo quần lên, nhả ra những lời chửi rủa, cười to bỏ đi.
Chuyện sảng khoái này được bọn họ loan truyền rộng rãi, những người có thù oán với Diệp Thành lập tức sáng mắt.
Đi tiểu lên bia mộ của Thánh Thể, việc này chỉ nghe không đã vô cùng vui sướng, nghĩ đến là hưng phấn đến phát điên.
Kết quả là, dưới chân Ngũ Chỉ Sơn, ngày càng có nhiều người đến.
Luôn có một vài người, hoặc là một tổ ba người, hoặc là một đội năm người, chạy đến Ngũ Chỉ Sơn đi tiểu.
Thật đúng là kẻ thù nhiều như nước, có đủ cả người của các thế lực từ Thái Thanh Cung, Thiên Phạt Chi Địa, Thương Linh Điện.
Tu sĩ tứ phương đều thổn thức, đường đường là Thánh Thể, sáng lập rất nhiều thần thoại, hiện giờ lại thê thảm như vậy.
Thật đúng là thế thời đổi thay, hổ xuống chốn bình địa đến chó cũng khi rẻ, thói đời chính là như vậy, thật trớ trêu.
Sự tồn tại của Ngũ Chỉ Sơn, làm cho người ta bất giác cảm thấy bi ai, là bi ai vì Diệp Thành, cũng là bi ai vì thói đời.
Chuyện ghê tởm này kéo dài suốt một tháng, mới dần dần bình ổn, không thấy Diệp Thành đáp lại, những người đó cảm thấy tẻ nhạt vô vị, người tới cũng dần thưa thớt.
Lại là một đêm yên bình, Diệp Thành ngủ say, lần đầu tiên mở mắt, nhìn ra bên ngoài Ngũ Chỉ Sơn.
Ngoài núi có người đến, là một cô gái xinh đẹp tuyệt thế, che vải trắng, áo trắng xuất trần, thấy không rõ chân dung, chỉ thấy con ngươi trong veo, cũng vô cùng lạnh lùng, mái tóc đen dài không gió mà động, mỗi sợi đều nhuốm thần hà.
Cô ta, không phải chính là Vô Lệ Tiên Tử của am Niệm Từ sao?
Ngày xưa, Diệp Thành vì để tìm Sở Huyên, đã đến am Niệm Từ, phát điên, còn suýt nữa giết cô ta.
Đang nói chuyện, Vô Lệ Tiên Tử đã nhanh nhẹn dừng dưới chân núi, đầu tiên là nhìn Phật Quyển trên đỉnh Ngũ Sơn Chỉ, sau đó mới liếc nhìn về phía bia mộ do Yên lão đạo lập.
Bia mộ kia ướt sũng, bốc đầy mùi nước tiểu.
"Nàng ở dưới ánh trăng, hẳn là rất đẹp, thánh khiết không tì vết”.
"Đúng như ngươi nói”. Vô Lệ Tiên Tử con ngươi thanh tĩnh, lời nói chưa dứt, đã xoay người, đi về phía đêm tối.
"Nếu tiên tử trở về vào năm nào đó, có thể giúp ta nhắn một câu tới thần nữ nhà cô không, bảo rằng có một người tên Diệp Thành, chưa từng quên nàng, đang đợi nàng về nhà”.
"Thái thượng vong tình, vô lệ... chính là vô tình”. Lời đáp lại của Vô Lệ Tiên Tử, vô cùng mơ hồ, tựa như của đôi mắt của cô ta, thanh tịnh không chút gợn sóng.