Tiên Võ Đế Vương

Chương 2387



Tiên quang quá nhanh, dù là Tịch Nhan cũng không kịp phản ứng. 

 Tiên quang ký ức chui vào người không khỏi khiến nàng run lên. 

 Song, cảnh tượng đau đớn khi mở ra phong ấn ký ức lại không có xuất hiện, nàng cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường. 

 "Sư muội, muội không sao chứ!", thanh niên tóc tím vội vàng bước tới, mặt mày lo lắng, diễn như thật. 

 Tịch Nhan không đáp mà chỉ lẳng lặng nhìn Ngũ Chỉ sơn như có thể xuyên qua vách núi nhìn thấy Diệp Thành đầy già nua. 

 "Sao lại như vậy, mất hiệu lực?", Diệp Thành cau mày, nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan: "Hay là lại kỳ lạ như Cơ Tuyết Băng năm đó". 

 Lúc này, hắn lại run rẩy vươn tay lấy ra một miếng thẻ ngọc khác, hai tay cầm chặt điên cuồng gặm cắn. 

 Luồng tiên quang thứ hai bay ra rồi chui vào trán Tịch Nhan. 

 Nhưng kỳ lạ là cơ thể Tịch Nhan chỉ run rẩy một cái rồi không xảy ra chuyện gì nữa, mọi thứ vẫn không có hiệu quả. 

 "Khốn kiếp!", Diệp Thành hộc máu, trong máu còn trộn lẫn vụn răng, khí tức thoáng chốc suy kiệt tới cùng cực. 

 "Chó chết!", thanh niên tóc tím tức giận quát lên với vách núi: "Ngươi làm gì với sư muội đó". 

 Lần lượt hai luồng tiên quang, dù người không mấy thông minh cũng nhận ra được manh mối, chắc chắn là Thánh Thể đang giở trò. 

 "Lăn ra đây đánh với ta một trận đi, ta chắc chắn sẽ một chưởng đè bẹp ngươi!", thanh niên tóc tím hừ lạnh, ra vẻ oai phong lẫm liệt, ai không biết còn tưởng hắn ta có thù giết cha với Diệp Thành cơ đấy? Mạnh miệng ghê. 

 Diệp Thành trực tiếp làm lơ tên kia, vẫn nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan hy vọng có thể gặp được kỳ tích khiến nàng cởi bỏ phong ấn. 

 Chỉ là, kỳ tích mà hắn mong mỏi cũng không có xuất hiện. 

 "Lăn ra đây, ta chắc chắn sẽ chém ngươi!", thanh niên tóc tím vẫn to mồm, khí thế cuồn cuộn như thủy triều tiết ra ngoài. 

 "Hoa Dương!", Tịch Nhan không khỏi quát khẽ một tiếng ngăn cản tên kia la hét vì quá ồn ào. 

 "Sư muội, hắn..." 

 "Ta đi tinh không rèn luyện đây, ngươi đừng đi theo ta nữa!", Tịch Nhan dứt khoát ngắt lời hắn ta. 

 "Sư muội", thanh niên tóc tím tên Hoa Dương định đuổi theo, nhưng thân pháp của Tịch Nhan vô cùng huyền ảo, thoáng chốc đã biến mất. 

 Trước khi đi, nàng vẫn không quên ngoái đầu nhìn thoáng qua Ngũ Chỉ sơn, trái tim vẫn vô cùng đau và rất muốn khóc. 

 "Đi rồi ư?". Diệp Thành ngừa đầu, con ngươi đục ngầu tràn ngập nước mắt cũng làm nhòe đi tầm mắt tang thương của hắn. 

 Nàng quả thật đã đi, cũng không biết có cởi bỏ phong ấn được không. 

 Lại chẳng biết khi nàng cởi bỏ được phong ấn thì hắn có còn trên đời hay đã âm dương cách trở. 

 "Đều tại ngươi, đều tại ngươi hết!", Hoa Dương nổi giận, mặt mày hung ác như ác quỷ, lấy ra sát kiếm chém hết nhát này đến nhát khác lên Ngũ Chỉ sơn, định phá hủy phong ấn của Phật Tổ, lôi Diệp Thành ra xé xác. 

 Diệp Thành rũ mắt, chẳng thèm liếc hắn ta lấy một cái, lại rũ đầu, con ngươi ảm đạm không chút ánh sáng. 

 Không biết đến khi nào, chợt thấy Hoa Dương kia cất kiếm đi. 

 Hắn ta không phá hủy được phong ấn và cũng chẳng thể phá nổi, sắc mặt càng trở nên dữ tợn: "Ngươi chờ đó cho ta". 

 Hắn ta hầm hừ một tiếng rồi xoay người rời khỏi. 

 Đất trời lại trở nên yên tĩnh, chỉ có bông tuyết bay phấp phới. 

 Dưới nền đất âm u, Diệp Thành vừa ngồi đã qua ba ngày. 

 Cho đến ngày thứ tư, mới thấy hắn hơi ngước mắt lên. 

 Đằng xa, có bóng người rẽ không đi đến. Đó là một thanh niên, cũng không phải nhân tu mà bản thể là một con tiên hạc. 

 Đúng vậy, kia chính là anh em kết nghĩa Tiên Vương Hạc của Diệp Thành. 

 Trăm năm trước ra ngoài rèn luyện, trăm năm sau bèn trở về. 

 Vừa trở về, đã nghe nói Diệp Thành bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn thì lập tức bùng nổ, giận không thể át. 

 Trăm năm qua đi, hắn ta đã đột phá Thánh Nhân, cũng ổn trọng hơn rất nhiều, song, sát khí lại nặng hơn. 

 Chuyến du lịch lần này, hắn ta đã bị chặn cướp rất nhiều lần, máu chảy như suối. Có thể nói hành trình ấy tràn ngập máu và xương. 

 "Mẹ nó!", Tiên Vương Hạc còn chưa hạ xuống đã văng tục, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo, không nói không rằng vung kiếm lên bổ lên Ngũ Chỉ sơn. 

 Tiếng kim loại va chạm vào nhau lập tức vang lên, một kiếm mạnh nhất của hắn ta chẳng những không lay chuyển được Ngũ Chỉ sơn còn bị chấn bay ra ngoài. Đợi đến khi ngừng lại, Tiên Vương Hạc lập tức hộc máu. 

 "Vô dụng thôi!", giọng Diệp Thành khản đặc, hắn có thể nói chuyện nhưng Tiên Vương Hạc lại không nghe thấy được. 

 "Bà nó chứ!", Tiên Vương Hạc lảo đảo, hầm hầm nhìn quyển kinh Phật treo trên Ngũ Chỉ sơn, phong ấp của Phật Tổ rất bá đạo, không có Cực Đạo Đế Binh là không phá được. 

 Hiển nhiên, hắn ta cũng không có Đế Binh. Mà dù có thì với tu vi của hắn cũng không thể phá hủy phong ấn ấy. 

 Tiên Vương Hạc quay đầu đi, lớn tiếng gọi: "Lão Thất, ta biết ngươi còn sống". 

 Ngũ Chỉ Sơn im lìm, vẫn chẳng có hồi âm, hoặc có thể nói Diệp Thành có trả lời nhưng lại bị ngăn cách bởi ngọn núi kia. 

 Diệp Thành nhìn Tiên Vương Hạc bên ngoài rồi không khỏi mỉm cười, chợt có một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể đang run rẩy của hắn. 

 Có người anh em nghĩ đến mình như thế, hắn thật sự may mắn. 

 Chỉ thấy bầu trời phương xa có bảy bóng người cùng nhau đi đến, tu vi của họ đều là Thánh Nhân và có huyết mạch phi phàm. 

 Bảy người cũng không phải người trong cùng một thế lực, vì họ ăn mặc quần áo khác nhau nên chắc hẳn thuộc bảy thế lực khác nhau. 

 Diệp Thành híp mắt, không biết họ nhưng lại nhận ra quần áo của họ, lần lượt thuộc các thế lực là Vũ Hóa Thần Triều, Thái Thanh Cung, Nhật Nguyệt Thần Giáo, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung, Thương Linh Điện và Thiên Phạt Thánh Địa. 

 Khỏi cần phải nói, kia chính là những thần tử mới của những thế lực ấy.