Tiên Võ Đế Vương

Chương 2390



"Tận mắt thấy người anh em của mình bị từng mũi tên bắn chết, không biết Thánh Thể sẽ đau lòng đến mức nào!", vô số người thở dài, bi ai cho Tiên Vương Hạc, cũng thương thay cho Diệp Thành. 

 Trong tiếng bàn tán của mọi người, tiếng cười của Tiên Vương Hạc dần yếu đi. 

 Nhìn từ xa, Ngũ Chỉ Sơn đã bị máu của hắn ta nhuộm đỏ, nhìn gần càng thấy ghê người. 

 Tiên Vương Hạc đã chết, mái đầu ngẩng cao cuối cùng cũng rũ xuống, trước khi chết còn cười với Diệp Thành. 

 Cả người Diệp Thành cứng đờ, kinh ngạc nhìn Tiên Vương Hạc máu chảy đầm đìa, trong mắt toàn máu và nước mắt. 

 Bên ngoài núi, lại cười đến trắng trợn, càn rỡ đầy biến thái. 

 "Hễ là liên quan đến hắn, bất kể người thường hay tu sĩ thì đều phải chết!", Phượng Tiên đã rời đi nhưng tiếng cười lạnh lẽo và đầy uy nghiêm vẫn vang vọng khắp không gian. 

 "Đây sẽ là một chuyến săn giết thú vị đây!", những thái tử và thần tử kia cũng xoay người rời khỏi, ai nấy đều như một ác ma với nụ cười hung ác đáng sợ. 

 "Còn hơn cả hồi đó nữa!", vô số tu sĩ xung quanh đều thổn thức: "Không biết sẽ có bao nhiêu người bị giết hại". 

 "Lần này Diệp Thành bị trấn áp nên khó mà đời lại món nợ máu rồi". 

 "Tiên Vương Hạc chết thật thảm, chúng ta nhặt xác giúp hắn ta đi!", có tu sĩ tốt bụng nhỏ giọng nói một câu. 

 "Đưa hắn ta xuống, sau đó ngươi sẽ bị đóng đinh lên đó thế chỗ, chịu không!", tu sĩnh xung quanh liếc người nọ một cái. 

 "Đi thôi", lớp tiền bối dẫn đầu xoay người rời khỏi, quần chúng thổn thức chậc lưỡi xong cũng tản ra xung quanh. 

 Trước khi đi, họ vẫn không quên liếc nhìn Tiên Vương Hạc đầm đìa máu tươi một cái. Tuy trong lòng rất thương tiếc cho hắn ta, nhưng vẫn không dám nhúng tay vì họ thật sự không thể trêu vào đám người kia. 

 Màn đêm yên lặng buông xuống, lại mông lung bao phủ bởi một lớp máu tươi. 

 Dưới chân Ngũ Chỉ Sơn, Diệp Thành im lặng như một bức tượng, bị bao phủ bởi một luồng khí tức u ám chết chóc. 

 Diệp Thành không có gào thét nữa, chỉ im lặng đến bất ngờ, con ngươi ảm đạm, nước mắt đã che mờ tầm mắt hắn. 

 Tiên Vương Hạc vẫn bị đóng đinh trên đỉnh núi, cả người cắm đầy mũi tên, cơ thể vẫn không ngừng trào ra máu tươi. 

 Vì cái chết của hắn ta, có rất nhiều người chạy đến Ngũ Chỉ Sơn và đứng từ xa xem chứ không dám tới gần, cũng thầm than thở không thôi. 

 Đêm khuya, có sáu bóng người đi đến. Chúng chính là thần tử Vũ Hóa, Thương Linh và Thái Thanh. 

 Trong tay bọn chúng đều cầm một sợi xích sắt lạnh lẽo như băng, đầu khác trói lại trói một người tóc tai bù xù, cả người đẫm máu như tù phạm. 

 "Diệp Thành, nhìn thử xem có người nhà ngươi không?", sáu người dừng lại, hài hước cười nói, ném người bị trói tới trước vách núi. 

 Diệp Thành ngẩng đầu lên, xuyên qua vách núi trông thấy những người bị trói đều vô cùng thê thảm. 

 Hắn không biết họ và cũng không có mối quan hệ gì với họ hết. 

 "Tại sao lại bắt chúng ta?", những người bị trói đều hét lên, khóc nức nở và hết sức đau thương. 

 "Chẳng tại sao cả!", thần tử Thiên Phạt nhún vai: "Chỉ trách các ngươi cũng tên là Diệp Thành". 

 "A!", những người bị bắt lại hét lên với giọng đầy căm giận, đây là một thế giới kẻ mạnh là đúng, là một kẻ yếu, họ chỉ xứng bị bắt nạt. 

 "Ồn ào!", thần tử Thương Linh hừ lạnh, lập tức vung kiếm lên, những người bị bắt thoáng chốc đã hóa thành từng đống sương mái. 

 "Ơ, đến sớm rồi à!", lại có người đến, người đó là thần tử Nhật Nguyệt, có rất nhiều người bị hắn ta bắt nhưng đều là nữ giới, còn quần áo xốc xếch. 

 Có thể thấy các nàng đều đã bị chà đẹp, nước mắt tủi hờn lăn dài trên má. 

 Diệp Thành im lặng nhìn, trong số các nàng cũng không có người chuyển thế, nhưng ai cũng thê thảm. 

 "Đều là những người ngưỡng mộ Diệp Thành!", thần tử Nhật Nguyệt hạ xuống, ném những cô gái bị bắt đến trước núi. 

 "Chậc chậc chậc, đúng là khiến người bi ai mà!", thần tử Phiêu Miểu Cung chậc lưỡi, âm u cười nói. 

 "Giết thì đáng tiếc quá!", thần tử Vũ hóa thích thú vặn vặn cổ, trong con ngươi tràn ngập vẻ dâm dê. 

 "Ở dưới chân núi này, chắc hẳn sẽ rất phấn khích!", thần tử Chí Tôn Thành nhào đến y như một con dã thú. 


 "Giết ta đi! Lao ra giết ta đi nè! Ha ha". 

 Bảy thần tử đều như những con chó điên đầy biến thái, hung ác và dữ tợn, chúng chính là những con ác ma của đêm tối. 

 "Như Lai, kia là sự từ bi của ngươi ư?" 

 Dưới chân núi âm u, Diệp Thành khàn giọng nói với vẻ đầy đau thương và tức giận, cơn giận ấy như phát ra từ tận linh hồn.