Ngoài Thiên Hư, âm thanh ầm ầm vang lên lần lượt từng tiếng từng tiếng.
Từng ngọn núi lớn bất ngờ mọc lên từ mặt đất, nguy nga trải dài rộng lớn, núi cao chót vót và dốc đứng, sừng sững ở bên ngoài Thiên Hư.
Năm mươi triệu người cùng nhau làm việc, tốc độ thật đáng kinh ngạc.
Thiên đình có sự phân công rõ ràng, như Long Nhất, Long Ngũ, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân cùng với những người khác, bọn họ phụ trách việc khắc hoạ trận pháp, bố trí kết giới, để bảo hộ tân kiến sơn môn.
Như các nữ tu Quảng Hàn Cung thì phụ trách trồng trọt thực vật.
Hay Hắc Long Đảo phụ trách việc xây dựng các toà cung điện.
Hay như Hoàng Tộc Đại Sở, phụ trách tạo ra động không gian.
Hay Hồng Trần Tuyết, đã chọn rất nhiều tu sĩ tản ra ngoài, Thiên Đình nhân hoàng, đã trở thành bí mật.
Hay như Tiêu Phong dẫn mấy trăm vạn tu sĩ phong toả bốn phương, để tránh cho người khác nhân cơ hội tìm đến đây quấy rối.
Mọi thứ đều diễn ra một cách có trật tự, tân gia là dựa theo quy cách của Thiên Đình Đại Sở mà tạo nên.
“Thật đúng là không có chút kiêng nể gì!”. Tu sĩ bên ngoài, khóe miệng lộ ra, biểu tình tuyệt vời.
“Dám tạo sơn môn ở ngoài Cấm khu này, năm mươi triệu người này nhất định là điên hết rồi, không muốn sống nữa sao?”
“Đúng rồi, tại sao Thiên Hư không có ai ra quản?”. Không ít người đều nhìn về phía Thiên Hư “Động tĩnh lớn như thế, bọn họ không nghe thấy sao?”
“Chúng ta có nên qua đó giúp đỡ không?” Trên một ngọn núi xa xa, Long Kiếp chắp hai tay ngồi xổm ở đó, không quên đảo mắt nhìn một vòng lớn xung quanh.
“Năm mươi triệu tu sĩ, cái mà bọn họ không thiếu nhất chính là người!”. Thái Tử Huyền Vũ xách ra một bầu rượu.
“Chờ lúc bọn họ xây xong rồi, chúng ta đi tới tìm chỗ ở đi”. Thần tử Vu tộc tự giác ngoái ngoái lỗ tai.
“Thật không ngờ nha, Cấm khu Thiên Hư thế mà lại mặc kệ bọn họ tu sửa sơn môn”. Nam Đế nhàn nhạt nói: “Quan hệ giữa hai người này, lẽ nào còn có bí ẩn nào đó sao?”
“Lúc trước người quá nhiều, không phát hiện ra là còn có đồ nhi của Kiếm Thần và đan tôn thần nữ, nhưng bọn họ cũng thuộc cái gọi là Đại Sở Thiên Đình?”
“Vả lại, trong đó có rất nhiều huyết mạch cực kỳ bá đạo, Huyền Linh Chi Thể, Đạo Linh Chi Thể, Thái Cực Chân Thể, Đại Sở Thiên Đình này, rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?”
“Nói nhảm cái gì đó, xây sơn môn gì chứ, dẫn năm mươi triệu người ra, đi tìm đám người Phượng Tiên tính sổ!”, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng nhảy dựng lên.
“Đầu ngươi bị nước vào à, hay là bị lừa đá, nếu ngươi là Phượng Tiên, thấy năm mươi triệu tu sĩ, còn dám ngoi đầu ra à? Còn dám chạy lung tung không?”
“Phượng Tiên không ngốc, tám phần là đã trốn mất không tung tích, Huyền Hoang quá lớn, muốn tìm bọn họ à, nói thì dễ hơn làm”.
“Cái này…Cái này cũng đúng”. Quỳ Ngưu ho khan một tiếng.
“Diệp Thành bị trấn áp trăm năm, hắn càng rõ ràng hơn ta, cũng hiểu rõ đối thủ của hắn so với bất cứ kẻ nào, hắn có mưu tính của mình, bất kỳ ai cũng không thể nhìn ra”.
“Về điểm này thì ta tin!”. Thần tử Vu tộc nhếch miệng cười một tiếng: “Giống như việc ở bên ngoài Thiên Hư dựng sơn môn này, chỉ sợ không ai có thể nghĩ đến! Chỉ có hắn mới dám làm”.
“Dẫu sao Thiên Đình cũng là ngoại giới, từ lâu rồng mạnh đã không áp chế được rắn địa phương, kiến tạo sơn môn vẫn rất cần thiết, tạm thời không tìm kẻ thù, ổn định đầu trận tuyến mới là thiết yếu”. Thái Tử Huyền Vũ chậm rãi nói.
Mọi người cứ mỗi người một câu, đều nói rõ đạo lý.
Cũng chỉ có một người vẫn im lặng, đó là Bắc Thánh.
Nàng ta lẳng lặng đứng trên đỉnh núi, luôn cố tình nhìn về chỗ của Diệp Thành ở bên kia, xung quanh hắn có rất nhiều nữ tử vây quanh.
Những cô gái đó, ai cũng xuất sắc, xinh đẹp động lòng người, tuy rằng nàng ta cách bọn họ rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong mắt bọn họ đều có sự dịu dàng, tình cảm đó đều hướng về Diệp Thành.
Mặc dù Diệp Thành bây giờ đã vô cùng già nua, tu vi vẫn chỉ ở Nhân Nguyên Cảnh, tuổi thọ cũng không còn được bao nhiêu, nhưng các nàng không hề ghét bỏ, ngược lại đều thật sự đau lòng cho hắn.
“Đều là vợ của ngươi sao?”, Bắc Thánh lẩm bẩm tự một tiếng, trong lòng có một loại chua xót khó chịu không thể hiểu được.
Diệp Thành không biết Bắc Thánh đang lén lút nhìn mình.
Bây giờ hắn đang ngồi ở trên một tảng đá, ho sặc sụa, sắc mặt tái nhợt, giống như một người đang mắc bệnh nan y.
Mái tóc dài và chòm râu của hắn đều bạc như tuyết, làn da nhăn nheo, lưng đã còng, con ngươi vẩn đục, ảm đạm không có chút ánh sáng, cả người đều có một cỗ tử khí nồng đậm vây quanh, bất cứ khi nào cũng có thể bị nuốt chửng hắn.
Hắn đã quá già, như thể sắp xuống mồ an nghỉ tới nơi, hơi thở mỏng manh yếu ớt đứt quãng.
Không biết làm cách nào để cứu Diệp Thành, dùng đan dược trở thành biểu hiện bất lực của bọn họ, hy vọng Diệp Thành có thể trở thành Diệp Thành của năm xưa, chứ không phải già nua giống như lúc này.
Diệp Thành mỉm cười, không nói nữa, thi thoảng ho khan, lâu lâu cũng sẽ ho ra một ngụm máu tươi.
Chu Thiên Diễn Hoá quá mức bá đạo, thân thể của hắn càng suy yếu, nó lại càng hung mãnh, muốn thôn tính tiêu diệt hắn thì mới yên ổn.
Hắn đã là kẻ gần đất xa trời, đến chính bản thân hắn cũng không biết được rằng mình có thể sống được bao lâu, cũng không biết có thể chống cự đợi Đại Sở về hay không, tất cả mọi thứ đều là ẩn số.