Hiển nhiên Tiểu Cửu Tiên đã gặp Tịch Nhan, rõ ràng Tịch Nhan chưa tháo phong ấn, bằng không sao chưa tới Huyền Hoang, lần này nàng vào tinh không thì khó mà tìm.
Giống Cơ Tuyết Băng vậy, vô cùng quỷ dị, nhiều người chuyển thế như thế mà chỉ hai người là khác biệt, ký ức tiên quang không có hiệu quả với họ.
Nhớ tới Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành nhìn mấy người Nam Đế: “Trăm năm qua có tin tức gì của Đông Thần không?”
“Không có!”, mọi người đồng loạt lắc đầu: “Sau di tích viễn cổ, không còn tin tức của nàng ấy nữa, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian, không chừng bị người ta giết rồi!”
“Ta chắc chắn nàng còn sống!”, Diệp Thành nhấp ngụm trà, đó là một loại trực giác kỳ lạ.
Không khí bỗng chốc náo nhiệt bởi mấy câu này của hắn ta.
Chẳng biết từ lúc nào, mọi người đã uống say mèm.
Như lần ly biệt trăm năm trước, trăm năm qua đều là truyền kỳ.
Khi màn đêm buông xuống, mọi người mới lảo đảo đứng dậy, Diệp Thành đã sai người chuẩn bị chỗ nghỉ cho họ.
“Xin nhắc nhở đầy hữu nghị là dân phong Thiên Đình dũng mãnh, tốt nhất đừng gây chuyện, cẩn trọng bảo bối của mình!”, Diệp Thành ung dung nhắc nhở.
Mọi người nghe thấy thì u mê nhưng cũng chẳng để tâm.
Bắc Thánh há miệng nhìn thoáng qua Diệp Thành: “Xin lỗi, ta không tìm được Nhân Vương Phục Hy!”
“Ta biết ông ấy ở đâu!”, Diệp Thành cười.
“Ngươi vẫn thế, làm người ta không thể nhìn thấu!”, Bắc Thánh xoay người đi vài bước, không quên ngoái đầu nói: “Đàn vợ... của ngươi đều rất đẹp!”
Diệp Thành cười, không nói gì, mắt khép hờ, không biết hắn đang nghĩ gì.
Tuy sắp thành kẻ tàn phế nhưng hắn vẫn còn giá trị.
Hắn là thống soái có trách nhiệm, cũng là một vị tướng nhìn xa trông rộng.
Dưới Ngũ Chỉ Sơn trăm năm, lòng hắn đã tĩnh lặng như nước, đã nhìn thoáng nhiều thứ, cũng nhìn thấu nhiều việc.
Trí tuệ của hắn là để Đại Sở vang danh Huyền Hoang.
Không ai quấy rầy, Diệp Thành ngồi như pho tượng, không chút sứt mẻ.
Tuy là ban đêm nhưng vẫn có người chạy tới Ngọc Nữ Phong.
Là một nam ba nữ, đúng là Hạo Thiên Huyền Chấn, Hoa Tư, Hạo Thiên Thi Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi.
Diệp Thành từ từ mở mắt, nhìn bốn người từ xa, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhân quả vô nghĩa giữa hắn và Hạo Thiên thế gia đều là do trời xui rủi thôi.
Trong sự xấu hổ còn có áy náy, trong lòng hắn còn khúc mắc mới khiến Hạo Thiên Huyền Chấn chết trong tiếc nuối.
Còn Hạo Thiên Thi Nguyệt, một đoạn tình duyên lén lút, từ kiếp trước tới kiếp này, làm hắn không kịp trở tay.
Mắt ba người đều đỏ, vừa nhìn đã biết mới khóc.
Cũng đúng, một nhà chuyển thế gặp nhau, còn gì cảm động hơn sự tương phùng, ấm áp làm người ta muốn khóc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thành không khỏi nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi.
Cô ta cùng tới với mấy người nhà Hạo Thiên, điều hắn bất ngờ là mối quan hệ giữa cô và Hoa Tư.
Lần này đầu thai, hai người thành chị em, theo vai vế, họ còn là mẹ nhỏ của Hạo Thiên Thi Nguyệt.
Dù đầy đủ nhưng vai vế Đại Sở loạn cả lên rồi.
Đối với chuyện này, Diệp Thành là thấy nhiều nhưng chẳng thể làm gì.
“Trần Dạ còn tốt chứ!”, Hạo Thiên Huyền Chấn hỏi thăm, sau luân hồi chuyển kiếp, ông ta vẫn xưng hô như xưa, coi Diệp Thành như con trẻ, trên gương mặt phong sương mang theo sự từ ái của người cha.
“Mọi thứ đều tốt!”, Diệp Thành cười một tiếng.
Quan trọng nhất là ánh mắt của Hạo Thiên Huyền Chấn, đó là ánh mắt đang nhìn con trai, lại như đang nhìn con rể.
“Ăn đan dược này có thể làm chậm sự lão hoá”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười khẽ, đưa ra một cái hộp.
“Cảm ơn!”, Diệp Thành không từ chối.
“Ngọc bội này cũng có tác dụng làm chậm sự già cả!”, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra, xâu dây, đeo vào cổ Diệp Thành.
“Sao có thể không biết xấu hổ thế được!”, Diệp Thành cười ha ha, sau đó không quên phà hơi dùng ống tay áo lau chùi ngọc bội, vô cùng quý trọng.
“Lấy của hồi môn của ta rồi, sau này khoẻ thì ngươi phải cưới ta!”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp mắt.
“Ta cũng thế!”. Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười theo.
“Sức khoẻ của ta không tốt...”, Diệp Thành vẫn vùi đầu lau chùi: “Ta không có sức động phòng!”
“Nếu ngươi không ngại, chúng ta có thể nằm trên!”, hai cô gái cười hì hì, chẳng hề thẹn thùng.
Khoé miệng Diệp Thành giật vài cái, thế này thì hơi phóng khoáng quá mức.
Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Tư cũng giật khoé môi.
Đặc biệt là Hoa Tư, một người là con gái của mình ở kiếp trước, một người là em gái kiếp này, dù là từ mối quan hệ nào thì cũng vô cùng xấu hổ.
“Trần Dạ, hôm khác lại tới thăm ngươi!”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười một tiếng rồi vội đuổi theo Hoa Tư.
“Do mình quá cổ hủ à?”, Diệp Thành nhìn theo cả nhà người ta rời đi, vuốt râu nghĩ ngợi, sau chuyển thể, nữ tử Đại Sở đều thoáng quá nhể!