Đại Sở Hoàng Yên đi rồi, trên đường đi đều là tiếng thở dài.
Cô ta là Hoàng tộc nhưng cũng đang thương xót vì Hồ Tiên.
Một câu: Ta là một người phụ nữ trong sạch không thể che giấu được tình duyên xưa cũ, cô ta chưa từng yêu lầm người, chỉ là sai thời điểm thôi.
Diệp Thành ở phía sau siết chặt túi thơm, im lặng không nói.
Tình cảm của hắn không liên quan gì đến trong sạch hay không, cho dù Hồ Tiên trong sạch, họ vẫn không thể đến với nhau.
Không biết hắn vung trường kiếm lên lúc nào.
Một hòn đá lớn bị chém nhỏ thành bia mộ, đứng sừng sững dưới cây hoa đào, trên đó còn khắc tên Hồ Tiên.
“Hỏi thế gian tình là gì, luôn dạy con người sinh tử có nhau!”, giọng nữ nhàn nhã vang lên, một bóng người phong thái tài hoa hiện ra phía sau Diệp Thành như ảo ảnh.
Diệp Thành vô thức quay đầu lại nhưng lúc thấy người đến, hắn sửng sốt vì người phụ nữ đó là Nhược Thiên Chu Tước.
Hắn khá ngạc nhiên, cũng rất khó hiểu, khó hiểu là vì cổng núi Thiên Đình vẫn chưa mở, Nhược Thiên Chu Tước làm sao vào đây được.
Hắn ngạc nhiên là vì tu vi của Nhược Thiên Chu Tước mạnh hơn cả Thánh Vương, trở thành Đại Thánh rồi.
“Này cậu nhóc, lâu ngày không gặp!”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cười, có sự yêu mến của tiền bối, cũng có sự dịu dàng của phụ nữ, càng có sự ngạc nhiên với vãn bối là Diệp Thành.
“Đã lâu không gặp”, Diệp Thành mỉm cười, không khỏi lén nhìn Diệm Phi, hắn không nhìn thấu được sự quỷ dị của đối phương, căn nguyên của bà hư ảo, cực kỳ không chân thật.
“Năm đó ta từng đến Ngũ Chỉ Sơn nhưng lực bất tòng tâm”, nói rồi Nhược Thiên Chu Tước chỉ vào giữa trán Diệp Thành: “Tiếc là cũng chưa tìm được Nhân Vương”.
“Cũng may vãn bối vẫn ra ngoài được”, Diệp Thành mỉm cười, không khỏi nhìn lại bên trong cơ thể, chỉ thấy Nhược Thiên Chu Tước in một phù văn cổ trên linh hồn của hắn.
Phù văn đó không biết có lai lịch thế nào, cũng không biết có tác dụng gì, chỉ biết nó rất huyền diệu, cũng rất bí ẩn.
“Ngươi là Đại Sở Hoàng Giả, nên ngửi được hơi thở của Đại Sở, đợi Đại Sở quay về, các đời Hoàng giả có thể cứu được ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước rút ngón tay lại.
“Vẫn cần một chút thời gian, vãn bối vẫn có thể chịu đựng được”.
“Nếu Huyền Thần và Hoàng Giả biết chắc chắn cũng cảm thấy vui mừng”.
“Lão tổ?”, lúc hai người nói chuyện, một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên: “Người cũng đến Huyền Hoang”.
Vừa dứt lời đã thất rất nhiều bóng người đáp xuống.
Người đến không ai khác chính là Tạ Vân, Niệm Vi và Mục Uyển Thanh, gặp được lão tổ, họ đều cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Phía sau họ còn có rất nhiều người, Liễu Dật, Hoa Vân, Chu Ngạo, Nhiếp Phong, Đoàn Ngự, Tư Đồ Nam, Hùng Nhi, Dạ Như Tuyết, Tiêu Phong và Thiếu Vũ.
Nói cách khác, người đến đều là trưởng lão đệ tử của Tam Tông.
Huyền Thần là thủy tổ Tam Tông, Diệm Phi là hoàng phi của thủy tổ, cũng được xem là thủy tổ, tượng của bà cũng đứng sừng sững ở Tam Tông, bên cạnh Huyền Thần, cũng rất được tín thờ.
Bây giờ gặp lại thủy tổ Diệm Phi ở dị vực, tâm cảnh này rất mờ ảo, không chân thật.
Ngoài họ ra, các Vương cũng đuổi theo đến.
Vẻ mặt họ nhìn Diệm Phi hơi phức tạp.
Năm đó Huyền Thần phong Hoàng, họ đã gây không ít rắc rối.
Nhất là Huyết Vương, là kẻ thù lớn của Huyền Thần vào thời đại đó, đã có mấy lần suýt giết Huyền Thần, oán hận không nhỏ đâu.
“Đều là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc đến nữa”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, bà ta đã không còn nhớ thù hận xưa nữa.
Diệm Phi cũng đi xuống tìm được một đỉnh núi yên tĩnh.
Hơn nữa bà đến đây cũng đã tăng thêm phần tự tin cho Thiên Đình rồi.
Phải biết lúc này Đại Sở Thiên Đình chẳng có lấy một Chuẩn Thánh Vương, đột nhiên xuất hiện một Đại Thánh, còn là Đại Thánh thực lực đáng sợ, thế này đã thêm phần tự tin rồi.
Đêm nay thường xuyên có khách đến, đều là những người quen cũ.
Sau khi Diệm Phi đến, Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên cũng đến, gặp được Chu Thiên Dật như nguyện, đều khóc đến không thành tiếng.
Kể từ khi họ rời khỏi Vọng Cổ Tinh vào năm đó, hai người họ đã tìm kiếm hơn hai trăm năm, chỉ để tìm được hậu duệ của Đông Hoàng.
Ông trời không phụ lòng người, cuối cùng họ cũng đã tìm được.
Khi nghe nói Đông Hoàng vẫn còn sống, hai người lại vui mừng khôn xiết, không biết cách bao nhiêu đời lại có cơ hội gặp được Đông Hoàng, đó là vinh hạnh rất lớn.
Sau hai người họ còn có người quen nữa, đó là một con lừa.
Con lừa này không phải là lừa bình thường, nó ăn nói vô cùng ngạo mạn, lúc bị chặn trước cửa núi còn chửi rủa, giọng rất to.
Kết quả nó bị kéo vào trong, bị đánh một trận.
Con lừa này không ai khác chính là Kỳ Vương, quay về đất tổ một chuyến, lại đến Huyền Hoang, trên đường đi cũng nghe được rất nhiều truyền thuyết, ngay cả đi ngủ cũng chậc lưỡi tấm tắc không thôi.
Sau Kỳ Vương là Yên lão đạo.
Xa cách một trăm năm, ông ta cũng đã quay về, chưa tìm được Nhân Vương Phục Hy nên cảm thấy hổ thẹn, thở dài không dứt.
Thiên Đình có rất nhiều người quen cũ, người khiến hắn ngạc nhiên nhất vẫn là Ninh Thải Thần, thiên phú cực kỳ lợi hại.
Hắn nhớ mang máng cảnh tượng năm đó tiểu tú tài cầu xin hắn cứu nương tử, lúc đó hắn ta cực kỳ gầy yếu.
Thoáng chốc đã qua hai trăm năm, tiểu tú tài năm xưa Ninh Thải Thần đã trở thành một cường giả khiến hắn khó địch nổi.
Đúng là thế sự vô thường, rất nhiều chuyện không thể gom chung lại với nhau, cái nào đến cũng khiến người ta trở tay không kịp.
Gần đến bình minh, vẫn còn một hai vị có lai lịch rất lớn.
Nói sao nhỉ? Đó là một con rồng, một con Bá Vương Long.
Đúng thế, Tiểu Linh Oa đến rồi, một người có huyết mạch tinh túy nhất Thiên Đình vào kiếp trước, kiếp này là thái tử tộc Bá Vương Long, thân phận cực kỳ tôn quý.
Tiếc là nội bộ tộc Bá Vương Long khá loạn, phụ hoàng hắn ta bị phong ấn.
Hắn ta đến khiến Thiên Đình náo nhiệt, đều chạy đến muốn nhọc vào bụng hắn ta nhưng lại bị đánh ngã xuống đất.
Nhưng Thanh Long, Long Kiếp, Long Nhất và Long Ngũ đã vây quanh tên này, nhìn hắn ta từ trên xuống dưới.
Một Thương Long, một Thanh Long, một Bá Vương Long, hai linh hồn của Thái Hư Cổ Long, năm người đều là Long tộc, có huyết thống, tổ tiên của họ đều là tổ long Hồng Hoang.
“Nghe nói nội bộ tộc Bá Vương Long khá loạn, phụ hoàng ngươi sao rồi?”, Thanh Long nói, mắt vẫn không liếc nhìn Tiểu Linh Oa.
“Không nói với ngươi”, Tiểu Linh Oa lắc đầu.
Nhưng thấy hắn ta thoải mái như thế, mọi người cũng dễ dàng đoán được kết quả, phụ hoàng hắn ta chắc chắn đã không còn nguy hiểm.
Còn Bá Vương Long Hoàng đang ở đâu, Tiểu Linh Oa không nhắc đến một chữ, chắc là đang trốn ở nơi nào đó, yên tâm hồi phục Nguyên Khí.
Diệp Thành xoa cằm, ánh mắt đầy thâm ý.
Hắn không nghĩ một mình Tiểu Linh Oa có thể cứu được Bá Vương Long Hoàng, khoảng thời gian này chắc chắn có cao thủ giúp đỡ.
Còn cao nhân đó lợi hại thế nào thì đều phải tự tưởng tượng.
Thường xuyên có khách đến, thế là cũng đầy đủ, Thiên Đình lại tổ chức tiệc rượu.
Nhất là Tiểu Linh Oa vừa mới đến là người cảm khái nhất.
Hắn ta đã nghe nói chuyện của Diệp Thành, cũng nghe nói đến chuyện năm ngàn vạn tu sĩ, lúc này một mình chạy đến đây.
Có thể gặp được nhiều người thân ở Dị Vực như vậy, ai cũng cảm động muốn khóc, thế là tìm hai người luyện tay một chút.
Sau bữa tiệc, Đại Sở Thiên Đình cuối cùng cũng yên tĩnh.
Nhìn ra bên ngoài Nam Thiên Môn, vẫn còn bóng người xuất hiện ở từng ngọn núi nhỏ, không phải chỉ có tu sĩ bản địa Huyền Hoang, mà còn có rất nhiều tu sĩ đến từ tinh không.
Mấy người này đều nghe danh mà đến, muốn xem thử thế lực dám xây dựng tông môn ở cổng Thiên Hư lợi hại thế nào.
Tiếc là có bí thuật che giấu của tộc Thái Hư Cổ Long, họ có nhìn chăm chú thế nào cũng không nhìn thấy, đúng là uổng công đi một chuyến.
Cứ thế chín ngày trôi qua, mọi thứ đều bình yên.
Mãi đến ngày thứ mười, Hồng Trần Tuyết mới mang đến một tin vui cho mọi người, ông trời không phụ lòng mong đợi của mọi người, đã tìm được nơi ẩn náu của kẻ thù, nhưng đó chỉ là một phần trong đó.
Nhưng cho dù là thế, các cao thủ Thiên Đình vẫn tụ lại thành nhóm, đã không thể ngăn nổi sát khí và tà khí.
“Ba Chuẩn Thánh Vương, tám mươi phần trăm là Thánh Nhân, còn lại đều là Chuẩn Thánh, không có Thánh Vương và Đại Thánh”.
“Bắt chúng về, chỉ làm chúng tàn phế chứ không giết, ta cần moi ra nơi ẩn nấp của Thái Thanh Cung, Vũ Hóa Thần Triều và Chí Tôn Thành”, Diệp Thành ra lệnh, lời nói đanh thép, mặc dù chỉ là tu vi Nhân Nguyên nhưng lại có uy nghiêm vô thượng.
“Thấy rồi!”, cao thủ Thiên Đình đều lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Chiến lược cũ, chiến lực áp chế, đánh nhanh thắng nhanh”.