“Lời khuyên bảo thiện ý mà ngươi lại không nghe, thế thì đừng trách lão phu”. Lời nói mờ mịt lại cất lên, lạnh băng đầy uy nghiêm.
Lời nói chưa dứt, đã thấy một ông lão áo tím đạp thiên mà đến.
Lời nói kia mang uy áp cường đại, hẳn là một Thánh Vương, đã chạm đến ngưỡng cửa Đại Thánh.
Loại cấp bậc Thánh Vương này không giống với Thánh Vương bình thường, huống hồ, dám nhúng tay vào chuyện này, xác định cũng có chút bản lĩnh.
Nam Đế nhíu mày, không ngờ tới một cổ thành nho nhỏ lại còn cất giấu một nhân vật đáng sợ còn tồn tại.
“Giết! Giết bọn chúng đi!”. Mắt thấy lão già áo tím tiến đến, bọn Thái Thanh Thần Tử cười dữ tợn, giống như chó điên, không hề có chút kiêng nể nào mà sủa nhặng lên.
“Tự phế tu vi, các người đều có thể toàn mạng mà ra ngoài”. Lão già áo tím nghỉ chân, nhẹ nhàng sờ chòm râu, thần sắc uy nghiêm lạnh băng, quan sát tứ phương hư thiên.
“Tự phế tu vi, ta sẽ không diệt cửu tộc các ngươi”. Tạ Vân vẫn như cũ, bình đạm trả lời lại một câu.
“Tự tìm chết”. Lão già áo tím nổi giận, chưởng ấn vận dụng bí thuật, Lăng Thiên Cái hướng đến Tạ Vân.
Tạ Vân không nói gì, Hỗn Độn Đỉnh ở phía trên bầu trời.
Cao Thủ Thiên Đình khí huyết mãnh liệt, cùng hợp lực lại thúc giục đại đỉnh.
Đại đỉnh dày nặng, cổ xưa tự nhiên, lại hung hãn bá đạo, một đường nghịch thiên, đánh tan chưởng ấn trong không trung.
Lão già áo tím cũng bị đâm cho lui về đằng sau, bàn tay nổ tung, xương cốt bê bết máu bay đầy trời.
“Hay, hay lắm”. Lão già áo tím rống giận rít gào, uy áp của Thánh Vương hiện ra, nghiền nát bầu trời, chấn động ầm ầm.
Chỉ là, không chờ cho lão ta nhích người, lão ta lập tức nhìn thấy ngàn vạn cấm chế đang từ từ hiện ra, một cái rồi lại một cái nữa, tất thảy đều thần bí, tuy lão ta là cấp bậc Thánh Vương, nhất thời cũng bị cấm cứng lại.
Trong nháy mắt này, Sở Linh Ngọc bay lên bầu trời, Phần Tịch trong tay run lên, một kiếm chém ra ngân hà.
Lão già áo tím bị thương, mới vừa rồi phá tan cấm chế, giờ lại ăn một kiếm, xém chút nữa là bị chém chết.
Ngay khi vừa mới dừng lại, pháp khí đầy trời ngay lập tức đè ép xuống, sát kiếm, đồng lô, thần kính, bảo ấn, mỗi một thứ đều là thánh khí cường đại, thánh lực cường đại tung bay.
Sắc mặt lão già áo tím thay đổi, ánh mắt loé lên.
Tuy là tâm cảnh Thánh Vương, nhưng nhìn thấy Đại Thánh Binh đầy trời cũng phải kinh ngạc, không ngờ đến một đám tiểu bối cấp Thánh Nhân thế mà tất cả đều có mang đại thánh binh, tổng cộng nhiều hơn một ngàn!
Hư Thiên sụp đổ, không thể chịu nổi uy áp của quá nhiều đại thánh binh.
Lão già áo tím liền quỳ xuống ngay tại chỗ, phịch một tiếng quỳ xuống trên bầu trời, thần thể nứt toạc, huyết cốt bay tứ tung.
“Mặc kệ mặc kệ, chuyện này lão phu không quản!”. Lão già áo tím hừ một tiếng, bò dậy chạy trốn, lại không có dáng vẻ uy áp chút nào của Thánh Vương như ban nãy.
Lão ta sợ, sợ nhóm người này, một đám Chuẩn Đế Binh, hơn một ngàn đại thánh binh, như thế này là đủ để tiêu diệt một Thánh Vương.
Lão ta thật sự muốn chạy, nhưng cao thủ Thiên Đình lahi không muốn để lão ta đi, thiên tôn đại thánh binh lại đến, uy chấn thiên địa.
Lão già áo tím chạy chưa được bao xa thì lại quỳ xuống.
Lần này lão ta quỳ xuống, vẫn chưa đứng lên là đã bị Sở Linh Ngọc dùng một kiếm chặt đứt đôi Đạo Căn, tu sĩ Thánh Vương lập tức bị quét sạch trong nháy mắt.
Rầm!
Bọn Nam Đế âm thầm nuốt nước bọt một tiếng.
Thiên Đình nhân kiệt, quả là trâu bò!
Đó là cấp Thánh Vương! Một chân đã bước vào đại thánh, lại chưa đến ba hiệp, đã bị phế đi.
Sự thật chứng minh, người nhiều quả nhiên là sức lớn, Thánh Vương thì sao chứ, không thành Đại Thánh thì vẫn bị đánh cho tàn phế.
A…!
Lão già áo tím gào rống, đầu tóc rối bù, điên cuồng gầm lên, tu vi Thánh Vương của lão ta biến mất, chỉ một kiếm, lão ta đã trở thành phế nhân.
Lại nhìn đến đám người Thái Thanh Thần Tử, cả người đều run lên lẩy bà lẩy bẩy lùi lại về phía sau, thoái lui cho đến khi đụng phải góc tường.
Mới vừa lúc nãy bọn họ còn ở đó, không hề có chút kiêng nể nào mà cười dữ tợn.
Vốn tưởng rằng, nếu có một vị Thánh Vương nhúng tay vào, bọn họ có thể sẽ không có chuyện gì.
Thế nhưng ai mà nghĩ đến, còn chưa tới một phút, một Thánh Vương thế nhưng lại bị bọn người kia đánh cho tàn phế, không có bảo hộ, bọn họ có thể tưởng tượng được kết cục của bản thân, sẽ còn thảm hại hơn cả lão già áo tím.
“Chỉ phế không giết, tốc chiến tốc thắng”. Lời nói lạnh băng vang vọng cửu tiêu, hơn ngàn người ào ào xông lên.
Không kéo dài thời gian vây giết, đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng có kết quả.
Trước sau chưa đến một phút, đám người Thái Thanh Thần Tử liền bị phế bỏ tập thể, mỗi người đều bị xích sắt khóa lại đầy khốn khổ.
“Tha mạng, tha mạng, đều là bỏ Phượng Tiên, là ả mê hoặc bọn ta”. Gần một trăm người quỳ rạp, kêu rên thê lương.
Cao thủ Thiên Đình không hề để mắt tới bọn họ, nhìn về phía Nam Đế bọn họ: “Làm phiền các vị mang về Thiên Đình Đại Sở”.
“Mọi người đều điên rồi!”. Long Kiếp cười toe toét.
“Sự thê thảm của Diệp Thành đã khiến cho trái tim bọn họ lạnh băng rồi”. Lần đầu tiên Tiểu Cửu Tiêu không tỏ ra vui vẻ.
“Đi thôi”. Bắc Thánh phất tay, đem bọn Thái Thanh thần tử đã bị phế đi thu vào một cái pháp khí khổng lồ.
Mọi người liếc mắt nhìn một cái, sau đó xoay người lập tức biến mất.