“Có năm mươi triệu tu sĩ trong quân, muốn là ta, ta cũng làm, làm từng cái một, không còn cách khác, người nhiều thì tùy hứng”.
Trong tiếng nghị luận, đại quân Thiên Đình một đường xẹt qua từng ngọn núi lớn, vượt qua từng mảnh đồng bằng.
Trận chiến này quả thật doạ người, nam mang chiến giáp, nữ mặc chiến y, hoặc là ngự phi kiếm, hoặc cưỡi linh thú, hoặc là điều khiển chiến xa, hoặc đằng vân giá vũ.
Nơi nào đi qua, Hư Thiên ầm vang, có lẽ là vì khí thế quá hùng mạnh, đại địa cũng nứt toạc vì không chịu nổi uy áp.
Một toà cổ thành ở Nam Vực, là nơi mở đầu cho cuộc đại chiến.
Đó là Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng, Nam Đế, Thanh Long, bọn họ dẫn cao thủ Thiên Đình, vây quanh bọn Kim Ô Côn Bằng những kẻ thù đó chiến lực hoàn toàn áp chế đối phương.
“Thật sự nếu không chết không dứt”. Kim Ô, Côn Bằng rống giận, đầu tóc rối bù, bộ mặt hung ác doạ người.
“Ngày xưa ngươi giết huynh đệ ta, bây giờ lấy đầu ngươi để bái tế hồn thiêng của hắn trên trời”. Quỳ Ngưu giết hung nhất, xách theo chiến phủ, đánh cho Kim Ô dần dần lui về phía sau.
“Ngông nữa đi, lại cho ngươi ngông đó!”. Tiểu Viên Hoàng xách theo gậy sắt ô kim, hoả nhãn kim tinh hai mắt sáng ngời, cùng với Đại Địa Võ Hùng, Xuyên Sơn Giáp, Bắc Minh Ngư hợp lực, vây lấy Côn Bằng, dốc sức đánh ra sát chiêu.
Nam Đế, Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Chu Tước cũng không nhàn rỗi, từng người tìm đối thủ, trận chiến diễn ra khốc liệt.
Kim Ô, Côn Bằng gào rống, vài lần muốn thoát ra, lại bị cao thủ Thiên Đình đẩy trở về, một đám bị vây lấy không ngẩng đầu nổi, thần thể liên tục nổ tung.
Giờ phút này, những người này thật ra đều cảm thấy có chút hối hận, hối hận vì tin vào lời nói nhảm của Phượng Tiên, một hai muốn ở tại Huyền Hoang, tạo thành cơ hội tốt, tất cả đều bị diệt tập thể.
Bọn họ vẫn quá coi thường Thiên Đình Đại Sở, Huyền Hoang to lớn đến như thế, thế nhưng lại có thể tìm được bọn họ chuẩn xác như thế.
Bọn họ tính sau rồi, tính sai vô cùng nghiêm trọng, vốn tưởng rằng có thể ẩn giấu bí mật, thế nhưng vẫn bị tìm ra, hoàn toàn không trở tay kịp.
Trận đại chiến này, đội hình không bình đẳng, không hề trì hoãn.
Cho dù là Kim Ô, Côn Bằng, hay là Bát Kỳ Phượng Điêu, hay là đám tuỳ tùng gần ngàn người, đều không ngoại lệ mà bị trấn áp, tu vi cũng bị phế sạch.
Đám người Quỳ Ngưu tuy rằng sát khí ngập trời, nhưng lại không giết bọn họ, trước khi đến đây Diệp Thành đã nói, chỉ phế không giết.
Trận chiến của bọn họ vừa mới kết thúc, Đông Hoang Tây Mạc Nam Vực Bắc Nhạc, trên trời vang lên từng hồi ầm vang liên tiếp rung trời.
Bốn lộ đại quân của Thiên Đình cùng tấn công một lúc.
Nhìn xuống thiên địa, là bốn mảnh đen nhánh trải dài như biển rộng, trời động sóng to gió lớn, nuốt lấy cả thiên địa.
“Bảo vệ, bảo vệ cho ta!”, Thiên Phạt Thánh Địa, Phiêu Miểu Cung, Thương Linh Điện và Nhật Nguyệt Thần Giáo gào rống mấy ngày liền, lão tổ rít gào, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Kết giới bảo hộ bọn họ tuy mạnh, nhưng đối phương có quá nhiều người, mười triệu tu sĩ, trong đó còn có Đại Thánh và Thánh Vương, chiến lực áp chế tuyệt đối.
“Đánh, liều mạng đánh!”, tu sĩ Thiên Đình khàn giọng hét, trời cao chấn động, cả đám đều biến thành người điên.
Thù hận của Diệp Thành đã làm họ phát điên, đã bắt được kẻ thù thì cớ gì không liều chết báo thù.
Bóng người đứng đầy chung quanh, có kết giới bảo vệ ngự thiên của Thái Hư Cổ Long tộc, dùng trận pháp của Thái Hư Cổ Long tấn công, sức huỷ diệt vô cùng đáng sợ.
Giương mắt nhìn nơi khác, tất cả đã bị thần mang bao phủ, thần quang bay múa, thần thông bí thuật đan xen, có thêm người cầm pháp khí nhào lên kết giới.
Kết giới bảo vệ của tứ đại thánh địa thành món đồ trang trí, dù chính lão tổ đích thân bảo vệ kết giới thì nó vẫn bị phá.
Chỉ có thể trách tu sĩ Thiên Đình quá nhiều, pháp trận công kích cũng quá bá đạo, nơi nào có thể gánh nổi đội hình như thế.
Kết giới phá, kế tiếp là một hồi đơn phương chém giết.
Từ lão tổ cấp Đại Thánh, trưởng lão cấp Thánh Vương của thánh địa đều bị lính đánh thuê bao vây, trực tiếp bị hội đồng.
Đám tôm tép còn lại bị Thiên Đình quét sạch không chừa ai.
Đáng nói hơn là Thiên Phạt thần tử, Phiêu Miểu thần tử, Thương Linh thần tử và Nhật Nguyệt thần tử là được “đối xử đặc biệt”, ngay từ ban đầu.
Bốn người hoảng sợ, chạy trối chết, cứ tưởng về tông môn thì sẽ bình an vô sự.
Ai mà ngờ vẫn bị tìm ra, hơn nữa đối phương còn dẫn theo chục triệu tu sĩ giết tới.
Giờ thì hay rồi, tông môn cũng không thể bảo vệ họ, ngược lại còn bị tiêu diệt, từng đoàn người hoá thành sương máu.
Đại chiến thảm khốc, máu chảy đầm đìa làm cho lòng người sợ hãi.
Bốn nơi của Huyền Hoang, ngoài Trung Châu, đều xảy ra chiến sự, hơn nữa trận chiến không nhỏ, bốn phương đều hoảng hốt.
“Đúng là khí phách! Một nhà một lần đập bốn nhà!”, người chạy tới hóng đều nhếch môi.
“Thiên Đình không giận thì thôi, xả ra là long trời lở đất!”
“Đây là báo ứng, năm đó ức hiếp Diệp Thành thê thảm như thế, hắn bị Ngũ Chỉ Sơn trấn áp trăm năm, hiện tại phải đòi lại hết, nhân quả cả thôi”.
“Đầu bốn thánh địa này bị lừa đá cả à? Năm mươi triệu tu sĩ như thế mà còn dám ở lại Huyền Hoang, nếu là ta thì chạy mất dép rồi!”
“Tự cho là mình giỏi ấy mà, giờ thì hay rồi! Diệt tận ổ! Ta thích xem đánh đấm kiểu này phết!”
“Thiên Đình, đúng là xem thường các ngươi!”. Ở Linh Sơn Tây Mạc, Phượng Tiên đứng trên đỉnh núi nhìn ra màn sương máu phía xa, vẻ mặt dữ tợn.
Trăm năm trôi qua, Tây Tôn rèn luyện trở về, trong mắt Phật là sự thanh tĩnh, khí tức mờ mịt.
“Ta đã nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ sự huyền diệu của cuộc đời nên muốn dốc lòng tu tập Phật pháp!”, vẻ mặt dữ tợn của Phượng Tiên biến mất, ả này chắp tay lễ Phật.
Trong mắt ả là thương xót từ bi giả tạo, ai không biết còn tưởng ả thật sự là Bồ Tát cơ đấy?
“Ta cảm thấy bi ai thay ngươi!”, Tây Tôn lạnh nhạt nói.