Tiên Võ Đế Vương

Chương 2422



“Mỗi lần tiền bối nhớ đến sư tôn, tiền bối đều đối xử tốt với ta, tốt với Hồng Trần thế nào, tốt với ta thế ấy”. 

 “Nếu ngươi nói thế, vậy thì cũng không sai”. 

 Lúc hai người nói chuyện, thủ lĩnh các bộ đã đáp xuống, có đến cả ngàn người đều là cấp cao của Thiên Đình. 

 Sắc mặt của cả ngàn người đều rất khó coi, còn đang tức giận chuyện Tây Mạc, toàn thân toát ra tà khí không thể ngăn được. 

 “Mặc dù Thiên Đình thất bại nhưng Đại Sở vẫn chưa bại”, Diệp Thành nói, giọng hắn cực kỳ bình thản: “Thắng bại là chuyện bình thường”. 

 “Đợi Đại Sở về thì chịu đánh một trận đi”, mọi người oán giận nói, đều nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ trút. 

 “Linh Sơn có đế binh đã vượt khỏi phạm vi chịu đựng của Thiên Đình, chuyện này tạm gác lại, gọi các vị đến là vì chuyện khác”. 

 “Lại có hành động khác à?”, mắt mọi người sáng rực. 

 “Đúng là có hành động nhưng không phải đánh trận mà là kiếm tiền”. 

 “Kiếm… kiếm tiền?”, mọi người đều sửng sốt. 

 “Năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình, chọn bừa một người ra cũng rất giàu có, còn thiếu tiền sao?”, Tư Đồ Nam ngạc nhiên hỏi. 

 “Ngươi nghĩ sao?”, Long Nhất và Long Ngũ che mặt mắng: “Chỉ riêng kết giới bảo vệ đã có chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái rồi, cộng thêm các pháp trận khác, một khi mở ra, nguyên thạch tiêu hao sẽ lớn hơn nữa, không thể tính được”. 

 “Thế cũng đúng!”, Tư Đồ Nam ho khụ một tiếng. 

 “Nhiều nhất ba tháng, Huyền Hoang sẽ có một đại tộc giải được phong ấn”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Là chủng tộc đối địch với Thiên Đình, có đế binh, còn nhà nào thì không biết được”. 

 “Người đối đầu với chúng ta, đây cũng không phải là tin tốt”, mọi người nhíu mày, trong nỗi lo lắng cũng có sự nghiêm trọng. 

 Thiên Đình có quá nhiều kẻ thù, chẳng hạn như Kim Ô, Côn Bằng, Tiên tộc Thần tộc rồi Yêu tộc, tộc Phượng Hoàng. 

 Dù là chủng tộc nào cũng là truyền thừa của Đại Đế, đều có đế binh. Nếu họ quay lại thì sẽ là mối nguy hiểm cho Thiên Đình, đó sẽ là một tai họa lớn. 

 Kết giới bảo vệ của Thiên Đình sẽ là kết giới hữu lực của họ. 

 “Nếu gia tộc đó giải phong, chúng chắc chắn sẽ đến tính sổ với Thiên Đình”, Diệp Thành nói tiếp: “Thiên Đình cần phải chuẩn bị sớm, cần tăng cường kết giới bảo vệ và trận pháp tấn công, nguyên thạch cần cho kết giới bảo vệ và trận pháp tấn công sẽ là gánh nặng, một mực góp tiền sớm muộn gì cũng chẳng còn gì, cách này rất bị động, chỗ này lợi hại, chắc các vị cũng biết”. 

 “Có lẽ chúng ta có thể suy xét đến việc trốn đến một nơi xa ở tinh không”, Yêu Vương trầm giọng nói: “Đủ thời gian đấy”. 

 “Năm mươi triệu người, mục tiêu quá lớn, trốn ở đâu cũng sẽ bị lộ, tách ra đi trốn sẽ bị tấn công từ khắp nơi”, Diệp Thành nói: “So với cách trốn thì ta lại nghiêng về cách phòng thủ, lưng tựa vào trời, có thể mượn uy thế của nó”. 

 “Vậy thì không cần đi, liều mạng kiếm tiền! Chúng ta có nhân lực”. 

 “Ta không tính được thời gian Đại Sở trở về, nhưng cũng sẽ không quá lâu. Chúng ta chỉ có thể đợi, cố gắng chống đỡ đến khi Đại Sở về”, Diệp Thành ho một tiếng: “Chúng ta cần đủ nguyên thạch duy trì trận pháp kết giới bảo vệ, lo trước tính sau”. 

 “Kiếm tiền à! Ta giỏi lắm”, Hùng Nhị vỗ ngực: “Chỉ cần hỗ trợ đủ nhân lực và tài lực, ta đảm bảo có thể xây dựng Thiên Đình thành một đế quốc tiền bạc”. 

 “Cái này thì bọn ta tin”, mọi người đều xoa cằm. 

 Họ quá hiểu Hùng Nhị thực lực có thể kém cỏi nhưng đầu óc tên này rất linh hoạt về mảng kinh doanh. 

 “Này, trước tiên đưa một kế hoạch kinh doanh cho các ngươi mở rộng tầm mắt”, Hùng Nhị vuốt tay áo, còn hít một hơi nói: “Ta đã định mở ra một lầu gác không gian trong mỗi thành cổ ở Huyền Hoang, khắc ý cảnh thuộc kiếm của Kiếm Thần vào trong đó, sẽ có rất nhiều người đến, chúng ta chỉ cần ngồi không thu tiền, thanh tiếng của Chư Thiên Kiếm Thần rất tốt, có lẽ không ai dám xúc phạm, không người khác gây chuyện”. 

 Nói rồi hắn ta nhìn Sở Linh Ngọc: “Thân là đồ nhi của Kiếm Thần, chắc hẳn là có không ít ý cảnh kiếm đạo, chúng ta có nhân lực, buôn bán đắt như tôm tươi cho xem”. 

 “Mặc dù không vui vẻ gì cho cam nhưng quả thật là vụ làm ăn tốt”, Sở Linh Ngọc khẽ cười: “Chuyện này giao cho ta”. 

 “Còn có thần nữ Đan Tôn, ý cảnh luyện đan của nhà cô cũng khá tốt, thầy luyện đan đều thích thứ đó”, Hùng Nhị xoa tay nhìn Hồng Trần Tuyết, nhếch môi cười: “Đây cũng là một cơ hội làm ăn lớn”. 

 “Quả là có kinh nghiệm kinh doanh”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười lắc đầu. 

 “Như thế, Thiên Đình Đại Sở phối hợp với Hùng Nhị vô điều kiện”, Diệp Thành cười nói, Thiên Đình đầy nhân tài, chọn bừa một người cũng đều là nhân tài, có thể thể hiện tài hoa của mình. 

 Chẳng hạn như Hùng Nhị, sức chiến đấu không mạnh nhưng bàn về làm ăn kinh doanh thì có thể bỏ xa đám người ở đây cả mười con phố, đây chính là thiên phú. 

 “Chuyện này ổn rồi nhé, cần tiền có tiền, cần người có người”, các bộ của Thiên Đình đều gật đầu, không ai phản đối. 

 “Mẹ nó chứ, cuối cùng cũng được trổ tài, cuối cùng cũng có thể khoe mẽ được một chút!”, Hùng Nhị chỉnh lại cổ áo, từ khi tu đạo đến nay hắn ta chưa từng có quyền lực như thế này. 

 “Chuẩn bị đi!”, Diệp Thành nói: “Hồng Trần Tuyết ở lại”. 

 “Nào nào nào, đi theo ta”, Hùng Nhị phất tay, lắc lư thân hình béo chạy thẳng xuống núi. 

 Có quyền lực lớn như vậy rồi, hắn ta đi đường cũng phóng khoáng hơn. 

 Thủ lĩnh các bộ mỉm cười đứng dậy đi theo Hùng Nhị. 

 Sau khi mọi người đi hết rồi, Hồng Trần Tuyết rót đầy ly trà cho Diệp Thành: “Có nhiệm vụ lớn muốn giao cho ta à?” 

 “Theo dõi Linh Sơn, nếu Phượng Tiên ra ngoài thì bắt sống cho ta!”, Diệp Thành lạnh lùng nói. 

 “Đã làm trước đó rồi!”, Hồng Trần Tuyết khẽ nói: “Không thể động vào cô ta khi ở Linh Sơn, nhưng nếu dám bước ra ngoài, chắc chắn phải để cô ta không đường quay lại, ngươi yên tâm”. 

 “Tiền bối xử lý thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành khẽ cười.

Bầu trời đêm sâu thẳm, những ngôi sao như hạt bụi mịn, mọi thứ đều im ắng không phát ra âm thanh. 

 Ở dưới trời là một khung cảnh bình yên, nhưng ở trên Thiên Đình lại vô cùng náo nhiệt, Hùng Nhị ra lệnh, phân công công việc cho từng người. 

 Như Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết, hai người dẫn theo khoảng vài triệu người khắc ý cảnh kiếm đạo và ý cảnh luyện đan. 

 Như Vô Nhai thì thông hiểu không gian bí pháp, đã dẫn người chạy về phía các cổ thành ở Huyền Hoang, trước tiên là lầu các sáng lập không gian, chỉ đợi ý cảnh nhập chủ. 

 Như Long Nhất Long Ngũ lại lãnh đạo những người khác khắc hoạ văn trận pháp, thêm vào kết giới bảo hộ và pháp trận công kích. 

 Hùng Nhị tuy không đàng hoàng, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn thật sự vô cùng đáng tin cậy, từng mệnh lệnh đưa ra được hoàn thành đâu vào đấy, tu sĩ Thiên Đình phối hợp vô điều kiện. 

 Suốt ba ngày, thằng nhãi này cũng không chớp mắt, hiếm khi mà được khai triển thân thủ, hưng phấn đến phát cuồng, trong đầu óc tràn ngập cơ hội làm ăn. 

 Trong ba ngày, lầu các ý cảnh kiếm ý và ý cảnh luyện đan khai trương ở các thành cổ 

 Một khi tin tức truyền ra, Trung Châu ngay lập tức sôi trào. 

 Kiếm Thần là người phương nào, theo thần thoại chư thiên, đây là người có hi vọng thành Đế nhất ở thời đại này, kiếm ý chi cảnh của hắn, mỗi một tông đều không giới chi bảo. 

 Đan Tôn là người phương nào, chí tôn trong đan đạo, luyện đan thuật đã đạt đến trình độ tuyệt hảo, chính là trình độ mà luyện đan sư mơ ước, luyện đan ý cảnh của hắn, cũng có giá trị liên thành. 

 “Là thật hay giả? Còn có chuyện tốt như thế này nữa ư?”. Các tu sĩ đều tụ tập lại mà nghị luận, mọi người đều mang vẻ kinh ngạc. 

 “Tất nhiên là sự thật, đồ nhi Kiếm Thần và Đan Tôn thần nữ phân thân đều ở kia, hẳn là không có gì sai rồi”. 

 “Đây là đang làm cái gì, một người là đồ nhi của Kiếm Thần, một người là Đan Tôn thần nữ, hai người họ thật sự thiếu tiền à?” 

 “Lo nàng thiếu hay không thiếu làm gì, ta phải đi xem một chút, đến muộn sẽ không thể xếp hàng được nữa, còn phải đi thu tiền”. Không ít người đã di chuyển, khắp nơi đều như thế. 

 Trung Châu náo nhiệt, người từ tứ phương đến, bất luận là tông môn hay là tán tu, đều có người đi về cổ thành gần nhất. 

 Nhìn từ phía xa, mỗi một tòa cổ thành đều có hai lầu các tụ đầy người, xếp thành một hàng thật dài. 

 Ở trong đó, không thiếu cường giả, lại đều tuân theo quy tắc, vô luận là đan tôn hay là Kiếm Thần, đều không thể chọc được. 

 Người nhiều lầu các thiếu, tự nhiên không thể để người chờ không 

 Tên Hùng Nhị kia thật sự là súc sinh rồi, mỗi một toà đều được xây ở cạnh nhau. 

 Theo như lời hắn ta nói, những chuyện đang diễn ra chính là lượng, thời gian cấp bách, người đến càng nhiều càng tốt, người tới thì có thể kiếm tiền. 

 Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết thật ra cũng không phải ra sức giống nhau, ngưng tụ các vô số phân thân. 

 Cơ hồ mỗi toà lầu các, đều có phân thân ngồi xếp bằng. 

 Đồ nhi Kiếm Thần và Đan Tôn thần nữ, đại diện cho Kiếm Thần và Đan Tôn, không có ai nghi ngờ ý cảnh là thật hay là giả. 

 Trung Châu nổi tiếng, Đông Hoang Tây Mạc Nam Vực Bắc Nhạc cũng theo đó mà phất theo, từng toà cổ thành đều náo nhiệt vô cùng. 

 Thế cho nên, tất cả đều chạy đến cổ thành, bên ngoài rất khó để nhìn thấy có tu sĩ, cái hiện tượng này, rất là quỷ dị. 

 Việc kinh doanh đang vô cùng tốt đẹp, không có lý do gì để không kiếm tiền. 

 Từng cụm nguyên thạch giống như sóng triều cuồn cuộn không ngừng đưa đến, chất thành từng đống từng đống thành một cái núi nguyên thạch, tu sĩ Thiên Đình nhìn thấy thì há hốc, kiếm tiền dễ như vậy sao? 

 “Oa, thật là nhiều nguyên thạch!”, Tiểu Cửu Tiên đi lên, nghiêng người, nhìn nguyên thạch chất từng đống từng đống thành một ngọn núi, hai mắt to toả sáng lấp lánh, còn chảy nước miếng. 

 “Nhân tài của Thiên Đình quả nhiên xuất hiện lớp lớp”. Trên đỉnh núi, Nam Đế Bắc Thánh thổn thức tặc lưỡi. “Không nghĩ đến tên nhóc mập mạp này lại là một kẻ giỏi kiếm tiền đến như thế”. 

 “Không thể phủ nhận, ánh mắt mấy người nhìn ta, là sùng bái”. Hùng Nhị nhấp phát, tràn đầy áp bức. 

 “Giả bộ là được”. Đạo chích nghiêm túc nói, hai mắt chuột phóng ra ánh sáng của đạo tặc. 

 “Chúng ta tranh thủ thời gian này dạy dỗ hắn một trận đi!” Tạ Vân chắp tay ngồi xổm cách đó không xa, ý vị thâm trường mà nói. 

 “Ý kiến anh hùng giống nhau”. Tư Đồ Nam đáp. 

 “Ba người kia, lại đây!”. Hùng Nhị gào to một tiếng. “Mọi người đều bận rộn, ba người các ngươi lại nhàn nhã như thế”. 

 “Này!”. Ba người không làm, trực tiếp xách tên này lên. 

 Thế nhưng, trong đống này cũng không thiếu phần hắn ta lợi dụng quyền công mưu tư. 

 Ví dụ như tìm hai muội muội xinh đẹp, bóp vai, đấm chân xoa vai, còn nói hoa mỹ cái này là vì công tác. 

 Hình ảnh kia, có chút buồn cười, từ xa nhìn lại, chính là một cái tượng Di Lặc nhỏ, vui tươi hớn hở. 

 “Đây, thác ấn xuống, ngày khác đưa cho Như Huyên sư muội nhìn xem một cái”. Đám người Tạ Vân đều xách ra ký ức tinh thạch, số lượng không ít, cười rất đáng khinh