Các tu sĩ Thiên Đình có người khóc người cười, vui mừng đến mức ước chỉ có thể lao vào cảnh tượng đó để ôm lấy quê hương đã mất.
“Đó là nơi này vậy?”, trên một đỉnh núi, Tiểu Cửu Tiên gãi đầu: “Sao còn xem đến khóc luôn vậy?”
“Hẳn là quê hương của Thiên Đình”, Nam Đế nói.
“Lão Đạo, có thể nhận ra rồi”, Bắc Thánh thu lại tầm nhìn, nghiêng đầu nhìn Yên lão đạo bên cạnh.
“Thảo nào không tìm được, lão bổn gia thế mà lại ở quê nhà của Diệp Thành”, Yên lão đạo vuốt râu thở dài nói.
“Nói thế Diệp Thành vẫn có thể được cứu?”
“Ai mà biết được”, Yên lão đạo khoanh tay lại, không khỏi nghiêng đầu nhìn Diệp Thành đứng ở phía xa.
Mọi người đều đang xem, chỉ một mình hắn lặng lẽ bước đến.
Hình như hắn không nhìn đường, suýt nữa vấp ngã mấy lần.
Có một hai cái cây và vài nham thạch khá cứng, hắn vẫn đâm sầm vào chúng.
Bắc Thánh nhíu mày, xuống khỏi đỉnh núi đuổi theo Diệp Thành.
Diệp Thành không cảm nhận được có người, vẫn lảo đảo mà đi.
Hắn không phải không nhìn đường mà là tầm nhìn dần trở thành tối đen trong mơ hồ, đang mất dần ánh sáng.
Chu Thiên Diễn Hóa thôn tính tiêu diệt hắn thành người phàm.
Một khi biến thành người phàm, hai mắt hắn cũng sẽ dần mất đi ánh sáng, biến thành kẻ mù hệt như Chu Dịch năm đó.
Đang đi thì hắn lại đâm sầm vào một cái cây.
Bắc Thánh không nhìn nổi nữa kéo Diệp Thành lại: “Ngươi làm sao thế? Đi không nhìn đường à?”
“Ngươi sao vậy, đi chẳng phát ra tiếng động gì cả thế?”, Diệp Thành ôm đầu, bị đâm vào cây đến choáng váng.
“Sợ ngươi tự sát nên lặng lẽ đi theo”, Bắc Thánh đỡ Diệp Thành dậy, sợ hắn thất thần lại đâm vào cây.
“Cách nghĩ của ngươi thật hàm súc!”, Diệp Thành không trốn tránh, thị lực của hắn giảm xuống, có người dìu đi cũng tốt.
“Ta dìu ngươi thế này, mấy người vợ của ngươi sẽ không đánh ta chứ?”, Bắc Thánh ho khan, không quên liếc nhìn mấy người Thượng Quan Ngọc Nhi cách đó không xa.
“Ngươi mạnh như thế, e là họ không đánh lại ngươi đâu”.
“Nhiều người quá, nếu đều xông lên một lượt, ta chỉ đánh chịu đánh”, nói rồi Bắc Thánh dìu Diệp Thành đi lên bậc thang.
“Ngươi đang đổi cách nói để mắng ta đấy à”.
“Nói bậy gì đấy, khen ngươi đó”, Bắc Thánh khẽ cười, sau đó chuyển đề tài: “Nếu ngươi biết Nhân Vương Phục Hy ở quê nhà của ngươi, sao ngươi không đi tìm hắn để cứu ngươi?”
“Xa quá, không đủ lộ phí”, Diệp Thành thản nhiên nói, cho dù che giấu Đại Sở, đây là bí mật.
Bắc Thánh nhíu mày, có thể nhận ra được chút manh mối từ lời nói của Diệp Thành, hắn không phải không đi mà là không đi được.
Hai người không nói gì thêm nữa, đi từng bước lên đỉnh Ngọc Nữ.
Diệp Thành tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, xong xuôi vùi đầu vào tay không biết đang nghĩ gì.
Bắc Thánh cảm thấy nhàm chán bèn đi khỏi đó, trước khi đi hắn ta còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.
Hắn quá bí ẩn, mỗi người Thiên Đình cũng đều bí ẩn, còn có quê hương của họ cũng có một lớp màn bí ẩn.
Mọi thứ đều rất khó để hiểu, không nghĩ ra được lý do.
Bắc Thánh vừa đi, Diệp Thành đang vùi đầu vào tay bỗng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, từng tia sáng ấm áp bỗng biến thành màu đen trong mắt hắn.
Đúng thế, hắn bị mù, mắt hắn đã mất đi ánh sáng, không nhìn thấy họ, không nhìn thấy thế gian hồng trần.
Hắn không để lộ cảm xúc gì, cũng không sợ bóng tối.
Cảnh tượng Đại Sở trong màn nước vẫn còn chiếu trên bầu trời, các tu sĩ Thiên Đình vừa khóc vừa cười, khóc trong nụ cười.
Không biết từ lúc nào màn nước mới biến mất, màn đêm kéo đến.
Mọi người vẫn vui chưa đủ nhưng vẫn phải giải tán tiếp tục nhiệm vụ của mình, hơn nữa còn cố gắng hơn.
Không lâu nữa Đại Sở sẽ về, cảnh tượng hư ảo sẽ trở thành hiện thực, đã mong chờ ba trăm năm, giờ mọi người không chờ được nữa.
Màn đêm không yên bình, liên tục có nguyên thạch được chuyển đến.
Đế quốc tiền tài không phải là cái danh, mỗi phút mỗi giây đều có tiền vào tài khoản, con số nhiều đến mức không ước chừng được.
Thấy thế, Long Nhất, Long Ngũ lại bận rộn, tiếp tục tăng cường trận pháp kết giới, có tiền là có thể làm bất kỳ điều gì.
Bên này mấy người Thượng Quan Ngọc Nhi leo lên đỉnh Ngọc Nữ.
Ban ngày quá mức kích động nên quên mất Diệp Thành, sau khi đến chỗ Nhược Thiên Chu Tước mới biết Diệp Thành đã về.
Từ xa đã nhìn thấy Diệp Thành ngồi vùi đầu vào tay, bất động như pho tượng, mái tóc bạc trắng tung bay trong gió, hết lần này đến lần khác “đập” vào mặt hắn, che nửa khuôn mặt.
Mọi người đi đến khẽ gọi, cảm thấy hơi đau lòng.
Diệp Thành tỉnh giấc, đôi mắt vẩn đục lập tức mở ra.
Vì muốn giấu chuyện mình bị mù, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không nhưng lại không nhìn thấy một vì sao sáng nào.
Hạo Thiên Thi Nguyệt nhận thấy có điều không ổn, khẽ giơ tay lên, hơi run rẩy lắc trước mắt Diệp Thành.
“Ta vẫn chưa chết mà đã vội khóc tang cho ta rồi à”, Diệp Thành khẽ cười xua tay, sau đó rũ mắt xuống.
“Diệp Thành, chúng ta thành hôn đi”, các cô gái nằm trên đầu gối hắn, khẽ thì thầm.
Diệp Thành há miệng nhưng vẫn không nói nên lời.
Các cô gái cười nhạo bản thân, cho dù hai mắt đã mất đi ánh sáng, nhưng người mà hắn nhớ đến vẫn là Sở Huyên và Sở Linh.